Vốn tưởng rằng lúc thấy , hẳn là thể khống chế biểu cảm của , nào ngờ thấy Chu Phù mặc váy cưới trắng tinh khiết, điềm tĩnh và ngoan ngoãn ở chính giữa giường cưới, ánh mắt đàn ông đều thẳng.
Bước chân dừng tại chỗ theo bản năng, hốc mắt khó chua xót.
Ngày hôm nay, cảnh tượng như xuất hiện bao nhiêu trong mơ của .
hết thảy đều bằng cô mắt lúc .
Chu Phù nghiêng đầu, cong mí mắt với : “Khó coi ?”
Người đàn ông trầm mặc thật lâu, một lúc lâu mới tìm giọng của : “Muốn giấu em .”
Quá đến ngỡ ngàng, vụng trộm độc chiếm, nỡ chia cho bên ngoài thưởng thức một chút.
Vài giây , Lăng Lộ Vũ và Hứa Tư Điềm dẫn đoàn phù rể theo đuổi tới: “Chờ , bây giờ vẫn thể đón, quá trình hết.”
Hứa Tư Điềm : “Lấy thái độ đón bà cô nhỏ về nhà , đàn ông thì , quá dễ dàng sẽ quý trọng, nhất định tạo nhiều trở ngại nặng nề cho .”
Lục Minh Bạc , nụ nhếch lên cứng ngắc trong chớp mắt, ánh mắt về phía Hứa Tư Điềm đều trở nên cẩn thận từng li từng tí.
Trần Kỵ nỡ rời mắt khỏi Chu Phù, giờ phút rốt cuộc thấy , ngược kiên nhẫn: “Được.”
Hứa Tư Điềm đến chỗ Chu Phù để bịt mắt, ném trong lòng Lục Minh Bạc, bảo đeo lên cho Trần Kỵ, đó tự giới thiệu quy tắc trò chơi với vây xem: “Tay của sáu , mỗi chỉ thể nắm một , tìm Chúc Chúc là .”
Trần Kỵ xong quy tắc, tại chỗ nhúc nhích, giọng trầm xuống mang theo kháng cự: “Cái thích hợp.”
Cả đời từng nắm tay một cô gái nào khác ngoài Chu Phù, cho dù là chơi trò chơi theo quy trình cũng .
Lục Minh Bạc và Trần Kỵ chơi chung từ nhỏ đến lớn, thể trong lời của cất giấu ý tứ gì, vội : “Yên tâm , văn minh chúng em, chơi những trò sạch sẽ, trong con gái .”
Trần Kỵ nhếch khóe môi: “Vậy , nếu thì lập tức vặn đầu xuống để giúp vui vẻ.”
Lục Minh Bạc chậc một tiếng: “Ngày cưới gì .”
Mọi ngửa đầu vang, xôn xao hét lên vặn đầu.
Lục Minh Bạc: “…?”
Trong tiếng , Trần Kỵ nắm bàn tay đầu tiên, mới chạm một giây, liền : “Lục Minh Bạc cút ngay cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-284.html.]
“Em .” Trong nháy mắt Lục Minh Bạc kinh ngạc lên mặt, “Làm là em thế?”
Trần Kỵ lười trả lời , tiếp tục nắm lấy tay tiếp theo, mới chạm một giây, hết sức bình tĩnh : “Lý Thuận, tiền thưởng cuối năm còn ?”
Lý Thuận vội buông tay: “Sếp, sai !”
Lão Dư thứ ba, Trần Kỵ vẫn như cũ thực hiện thao tác giống , nhanh chóng như : “Người nặng hơn hai trăm cân, so với Chu Phù gấp ba , tham gia ý nghĩa gì?”
Lão Dư suýt chút nữa đến nghẹt thở.
Rất nhanh nắm lấy tay sáu một , mỗi một , Trần Kỵ đều thể đoán chính xác tên họ, cuối cùng nắm xong, thẳng thắn : “Không cô .”
Lăng Lộ Vũ và Thân Thành Dương nhịn lắc đầu, miệng khen trâu bò.
Lục Minh Bạc Trần Kỵ tháo bịt mắt xuống, đàn ông xoay sang chỗ khác theo bản năng, lập tức về phía cô gái nhỏ mặc váy cưới trắng tinh khiết giường.
Giống như mê hoặc, trong mắt chỉ thể thấy cô.
Thấy thế, Hứa Tư Điềm và Lăng Lộ Vũ bước lên phía ngăn : “Chờ chờ —— còn ải cuối cùng xong .”
Vẻ mặt Trần Kỵ “Các thật sự nhiều chuyện”, ánh mắt về phía Lục Minh Bạc: “Tiền lì xì, Alipay, mau quẹt .”
Người vây xem đều , Lăng Lộ Vũ nhận tiền lì xì : “Ải cuối cùng là tìm giày cưới, tìm là thể đón công chúa của chúng .”
Vẻ mặt Trần Kỵ bình tĩnh, quanh bốn phía, đầu tiên hối hận vì mua một căn nhà lớn như .
Chỉ một cái phòng ngủ chính cũng bằng với cả một căn phòng của bình thường, chỗ thể giấu đồ thật sự nhiều lắm.
Chu Phù giường khó khăn, nhịn .
Vẻ mặt Trần Kỵ “Em xem buổi tối trừng phạt em như thế nào” đảo qua, cô gái nhỏ ngây thơ le lưỡi, nào dáng vẻ của một cô dâu.
Trần Kỵ đến mê mẩn, Lục Minh Bạc bên cạnh chọc vài lấy tinh thần.
Người đàn ông hổ hắng giọng, cụp mắt thấy Cô Lỗ nghênh ngang góp vui, tùy ý qua, ngoài ý phát hiện con đường của thằng nhóc tầm thường.
Trần Kỵ theo nó theo bản năng, thấy nó dừng một cái tủ màu xám, liền chuẩn đưa tay mở cửa tủ.
Phía lập tức truyền đến tiếng chửi thề của Lăng Lộ Vũ: “Cái cũng ?”
Khóe môi Trần Kỵ nhếch lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng móc đôi giày cao gót thủy tinh , tay vuốt lên đầu Cô Lỗ hai cái: “Giỏi lắm, tám năm nay cuối cùng cũng uổng công nuôi mày.”