Trần Kỵ “Shhh” một tiếng, dường như còn suy nghĩ sâu xa một thứ khác: “Nếu như em nhất định đến phòng làm việc, thể lúc em kêu nhỏ một chút, dù bên ngoài chừng còn đồng nghiệp về nhà ăn Tết.”
Chu Phù: “…”
Chu Phù lớn như từng thấy qua nào hổ hơn Trần Kỵ, thật vất vả khi cửa nhà, Trần Kỵ rón rén ôm cô lên giường thu xếp thỏa.
Chu Phù lườm một cái, tức giận : “Đời em cũng máy bay với nữa!”
Nào Trần Kỵ đột nhiên nhếch môi hừ một tiếng, trong ánh mắt liếc cô mang theo sắc thái khác, giọng chậm rãi kéo dài, cà lơ phất phơ, vô cùng : “Ồ… Cô gái nhà chúng thích chơi ở xe ?”
Chu Phù: “?”
“Vậy .” Trần Kỵ bày dáng vẻ dễ chuyện, “Trong ga- nhiều cái như , cái gì cũng thể thỏa mãn, đề nghị của là chiếc Mercedes-Benz G-Class lớn , rộng rãi dễ phát huy, còn chống động đất, thể khá phù hợp nhu cầu của em.”
Chu Phù: “…!”
Bây giờ cô đổi còn kịp ?
Sáng sớm hôm , Chu Phù hiếm khi tỉnh trong lòng Trần Kỵ.
Cô đưa tay sờ sờ nửa ga giường của , vẫn ấm áp, chứng tỏ mới rời khỏi giường bao lâu.
Cô nán một lát, liền xuống giường mang dép lê đến phòng ăn tìm đồ ăn.
Trên bàn như thường ngày bày đầy một bàn bữa sáng nóng hổi.
Sau khi Chu Phù nhét một miếng bánh bao hấp, cầm mấy quả dâu tây rửa sạch trong lòng bàn tay, ăn theo tiếng tìm Trần Kỵ.
Khi cô đến gần, điện thoại của đàn ông vặn cúp máy.
Chu Phù tiện tay nhét một quả dâu tây miệng .
“Lát nữa dẫn em một nơi.” Trần Kỵ thừa nước đục thả câu, thoạt tâm tình cũng tệ lắm.
Chu Phù chớp mắt: “Chỗ nào ?”
“Nhà lúc của em.”
Cô gái nhỏ sửng sốt một chút, đó mới nghĩ đến đó lâu rằng tất cả thứ đều giành cho cô, tim đập nhất thời tự giác tăng nhanh lên: “Bọn họ…?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-269-ngoai-truyen-5.html.]
“Bọn họ” ám chỉ gia đình chú thím cô.
Biệt thự là do ông bà ngoại cô để , khi cô học lớp 11 vẫn theo ở đó.
Năm khi cô qua đời, ba cô lập tức nước ngoài trở về nữa, chú thím thừa dịp đó mà .
Hôm nào cũng ghé qua chăm sóc cô, thật là vì căn biệt thự mà tới.
Từ khi bọn họ ở, cuộc sống của Chu Phù càng thêm khổ sở.
Thỉnh thoảng chú phê bình, thím gây khó dễ.
Sau khi Phó Kỳ Hữu theo dõi, họ Chu Gia Thịnh vì lấy lòng tên cặn bã , còn thường xuyên chủ động mời tới nhà làm khách.
Sau đó Chu Phù thật sự nhịn , chỉ thể bất đắc dĩ rời .
Từ khi rời , cô trở về nữa.
Gia đình khó dây dưa cỡ nào, cô dạy dỗ qua, chủ yếu là một cô bất kì cách nào với bọn họ.
Chỉ thể trơ mắt căn nhà ông ngoại để hổ chiếm đoạt.
Chu Phù mơ cũng ngờ một ngày, thể đòi căn nhà một nữa.
Trần Kỵ cô hỏi gì, lập tức với cô: “Mấy ngày nay bọn họ đều dọn nhà, hôm nay lẽ thời hạn cuối cùng, dọn gần xong , em xem ?”
Chu Phù suy nghĩ một chút, gật đầu, đó do dự: “Lỡ như gặp bọn họ thì làm bây giờ?”
“Sợ cái gì, ?” Giọng đàn ông mang theo ngạo mạn như một, cho Chu Phù cảm giác an .
Cũng đúng, cùng, chuyện gì đáng sợ cả.
Trần Kỵ cùng , cho dù là đổi thành bọn họ lo lắng gặp .
Khi hai tới gần biệt thự cách đó xa, cửa vườn hoa nhỏ còn một chiếc xe tải lớn cũ nát đỗ .
Chu Phù Trần Kỵ dắt, dừng bên cạnh vườn hoa, cứ như xa xa cả nhà họ Chu, từng mặt mày xám xịt trong sân.
Thùng giấy rách nát ngại bẩn ôm ngực, vai khiêng, hề ngăn nắp xinh như hầu hạ, giờ phút chuyện đều kiên trì tự vận động.