“Nói là phố cổ bên bán áo tắm.” Chu Phù l.i.ế.m liếm môi, liếc Trần Kỵ, liền thấy yết hầu đàn ông rõ ràng trượt hai cái.
Trần Kỵ rời mắt, giọng thẳng thắn: “Em thật giỏi.”
Chu Phù nhịn .
“Đi nhanh lên.” Người đàn ông bất chợt lệnh đuổi khách.
“Hả?” Chu Phù khó hiểu.
Đầu lưỡi Trần Kỵ lưu manh đẩy đẩy gò má, giọng cũng khàn hơn: “Nếu thì cũng chắc là em còn .”
Chu Phù: “…”
Cuối cùng cô gái nhỏ đỏ mặt trở về phòng.
Đơn Đình Đình thấy thế, vội trêu ghẹo : “Mặt đỏ như ? Biết đưa tài liệu, còn tưởng rằng chạy yêu đương vụng trộm chứ.”
Chu Phù: “…”
“Đi thôi.” Đơn Đình Đình từ giường xuống, “Mau mau mau, chị Phương Hân đều xuất phát .”
Chu Phù vội gật đầu.
Chạng vạng tối khi đoàn dạo phố cổ xong, ăn nhịp với tìm một quán lẩu ăn tối.
Lão Dư và Phương Hân phụ trách gọi món, Chu Phù ở bên cạnh, bất chợt nhớ tới Trần Kỵ cả buổi chiều cũng gặp .
Cô vội vàng lặng lẽ gửi tin nhắn cho :【Anh ăn tối ?】
Bên nhanh hồi âm, chút quái gở:【Cô Chu còn thể nhớ tới như , thật dễ dàng.】
Chu Phù nhịn :【Bọn em đang ăn lẩu, tới đây cùng ăn ? Ngay cửa phố cổ .】
Trần Kỵ:【Không , các em cứ ăn thật ngon, qua đó mất hứng.】
Chu Phù phồng má, suy nghĩ một chút hỏi:【Vậy đang làm gì ?】
Trần Kỵ:【Tăng ca ở khách sạn.】
Chu Phù:【Không hôm nay tăng ca, ngày mai mới bắt đầu ?】
【Đây là làm việc cho bà chủ Chu ? Anh sức một chút, bà chủ Chu thể nhớ tới chứ?】
Chu Phù sắp chọc :【Em thật cắn c.h.ế.t .】
Trần Kỵ:【Cắn ? Đến đây, đưa thẻ phòng cho em ?】
Chu Phù:【…】
Sau bữa ăn no nê, mấy cô gái nhỏ cùng đến suối nước nóng.
Chu Phù áo tắm mới mua ở phố cổ, mới ngâm trong chốc lát, trong lòng nhịn nhớ tới Trần Kỵ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-251.html.]
Cũng ở trong khách sạn tăng ca cơm ăn .
Suy nghĩ trong chốc lát, cũng ngâm nổi trong suối nước nóng nữa, tiên với Đơn Đình Đình là mệt mỏi, về khách sạn nghỉ ngơi . Sau đó cô đến phố ẩm thực đóng gói vài phần đồ ăn vặt và trái cây cho Trần Kỵ.
Trở khách sạn, khi thang máy, Chu Phù gửi cho Trần Kỵ một tin nhắn:【Bây giờ vẫn còn ở khách sạn chứ?】
Trần Kỵ:【Ừm, thế nào, đến yêu đương vụng trộm ? Cửa phòng lúc nào cũng mở rộng với em.】
Chu Phù:【Đưa cho chút đồ ăn.】
Trần Kỵ:【Đưa cái gì ăn, còn chọn.】
Chu Phù suy nghĩ một chút, hỏi:【Vậy ăn gì? Để em xem xung quanh đây .】
Trần Kỵ bên nhanh trả lời:【Em.】
Chu Phù:【…】
Đợi đến khi cửa thang máy mở , Trần Kỵ giống như buổi chiều, từ phòng ngủ bên trong , đang tựa cửa chờ cô.
Nhìn thấy áo tắm trong áo khoác của Chu Phù còn kịp , ánh mắt lập tức đổi sắc thái.
Ánh mắt từ xuống đảo qua cô.
Chu Phù hổ cắn môi, khỏi hổ.
Tiện tay đem đồ đạc đóng gói nhét tay Trần Kỵ, bỏ qua trong phòng.
Vừa : “Anh ăn , lúc em mới trở về quên xin Đình Đình thẻ phòng, hiện tại về nên tắm ở chỗ , ?”
Trần Kỵ cà lơ phất phơ trả lời cô: “Được chứ , tắm cho cũng .”
Chu Phù: “…”
Chu Phù nhận lời lưu manh của , co chạy đến tủ quần áo, tiện tay rút áo : “Vali của em cũng ở lầu, cho em mượn một bộ mặc nhé.”
Hai tay Trần Kỵ khoanh ngực, tựa tủ quần áo tùy ý cô chọn: “Tùy tiện lấy .”
Hơn nửa tiếng , Chu Phù chân trần từ trong phòng tắm .
Trần Kỵ liếc , dậy chặn ngang lập tức ôm cô ném lên giường, đó tới cửa , khom lưng cô cầm đôi dép lê .
Chu Phù xỏ dép lê, cứ như mặc áo rộng thùng thình như váy của , tiến đến máy tính mới còn làm việc, ghé bàn làm việc tùy ý , gác chéo chân, quên đút mấy quả trái cây miệng.
Bộ dạng lắc lư mặt Trần Kỵ khiến yết hầu nhịn động đậy.
Bước vài bước tới phía cô.
Giọng trầm thấp khàn khàn của đàn ông đột nhiên đến bên tai cô: “Còn nhớ lúc em hỏi , vì thích em mặc quần áo của ?”
Chu Phù mở to mắt, còn kịp phản ứng: “Hả?”
mà Trần Kỵ bắt đầu hành động, giữa những hàng chữ lộ vẻ đắn: “Bởi vì lúc trêu em cũng quá thuận tiện.”
Chu Phù: “…?!”