Nghe , trong lòng Chu Phù bất giác kinh ngạc, lo lắng Đan Đình Đình nhớ cái gì, lo lắng Trần Kỵ sẽ giống như thường ngày theo thói quen xuống xe mở cửa cho cô. Cô vội vàng nở nụ yếu ớt với Đơn Đình Đình, đáp nghi hoặc mấy giây của cô , trong giọng tạm biệt mang theo chút vội vàng: “Vậy tớ đây, ngày mai gặp nhé.”
Trên xe, Trần Kỵ tắt lửa, tiện tay tháo dây an . Anh đang chuẩn xuống xe, tay đặt lên nút mở cửa, còn kịp ấn xuống, ánh mắt thoáng thấy hai tay Chu Phù nắm chặt dây đeo balo ngực, chạy chậm từ bậc thang chạy về phía cạnh xe.
Đuôi lông mày đàn ông khẽ nhướng, động tác tay tự giác dừng . Chỉ vài giây , cô gái nhỏ tới bên cạnh ghế phụ lái, tự mở cửa lên xe xuống, một loạt động tác thành suôn sẻ, một lúc lâu, giọng điệu thậm chí còn bình tĩnh ..
Trần Kỵ thuận tiện liếc mắt ngoài cửa sổ xe, thản nhiên mở miệng: “Chạy nhanh như gì, còn thể đợi em ?”
Không . “Chu Phù lắc đầu, suy nghĩ nhiều, thẳng, “Em sợ xuống xe bọn họ thấy.”
Trần Kỵ: “?”
Người đàn ông khó chịu nhếch khóe môi, giọng điệu hờ hững cô: “Ồ, ông đây thể để khác thấy .”
Giữa những hàng chữ mang theo sự oán giận tên và rõ ràng.
“Ôi chao, .” Chu Phù buồn , như hình như đúng lắm, thế nhưng tạm thời cũng chỉ thể như , cô cố gắng giải thích, “Em ở trong công ty vốn là nhỏ nhất, về phương diện vẽ đều cần dạy, hướng dẫn. Nếu để cho các cô em và mối quan hệ , ai còn dám sửa bản vẽ cho em nữa…”
Trần Kỵ chẳng thèm để ý : “Anh thể dạy, thể hướng dẫn ? Bản vẽ của em đều là sửa ?”
Chu Phù phồng má, tự đuối lý gục đầu xuống.
Cô luôn cảm thấy giai đoạn hiện tại, cảm giác ở chung với các đồng nghiệp thoải mái. Thời cấp ba cô cô lập sợ hãi, trong lòng luôn lo lắng bầu khí cân bằng định như , sẽ bởi vì một nhân tố khác mà phá vỡ.
cứ như thế, chịu tủi là Trần Kỵ.
Nghĩ như , cô còn ích kỉ.
Trong khí yên tĩnh vài giây, trong lòng Chu Phù chút áy náy, đang gì đó phá vỡ bầu khí trong xe, thấy xe chậm rãi dừng đèn đỏ, đợi cô mở miệng, bàn tay to của đàn ông ghế lái vươn tới, tìm đến đỉnh đầu cô, cắn răng tức giận bất đắc dĩ xoa loạn hai cái cho hả giận, đó vuốt mái tóc bù xù hai cái. Trong giọng mang theo thể tránh nuông chiều: “Được , em tự trách cái gì, em nghĩ như thế nào thể ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-247.html.]
Chuyện cô lo lắng, thể hiểu .
Chu Phù nghiêng đầu bình tĩnh liếc .
“Không là chơi trò yêu đương vụng trộm ?” Trần Kỵ lưu manh nhếch khóe môi, cố ý đổi cách đắn, “Nghĩ cũng kíc,h thích, chơi thì chơi, ông đây chơi với em là .”
Rõ ràng từng câu từng chữ cà lơ phất phơ, nhưng hiểu khiến Chu Phù loại xúc động .
Người đàn ông mắt , dường như bất kể gặp chuyện gì đều luôn nghĩ đến cô đầu tiên.
Chu Phù mím môi, thừa dịp đèn đỏ dài đằng đẵng, cúi đến bên má nhẹ nhàng hôn, đó yếu ớt dịu dàng : “Anh như cái gì cũng theo em, khiến em cảm giác em giống như một cô gái cặn bã .”
“Em ?” Người đàn ông nghiêng đầu liếc cô một cái, khóe môi cong lên nhạt, “Đã chuẩn chơi trò yêu đương vụng trộm , chỉ hôn thì tính là chuyện gì chứ?”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ nghiêm túc : “Buổi tối bổ sung .”
Chu Phù: “…?”
Người đàn ông tiếp tục voi đòi tiên: “Hơn ba .”
Chu Phù: “…!”
Trần Kỵ dường như một sự coi trọng khó hiểu đối với dự án từ đường trong cổ trấn ở vùng ngoại thành , đón Chu Phù đến khách sạn ở. Sau khi sắp xếp xong, lái xe đến khu đất của dự án.
Sáng sớm hôm lúc đưa cô đến công ty đổi xe.
Đã quen xe thường lái, bất chợt đổi, tuy rằng như cũ là nhãn hiệu gì, nhưng Chu Phù vẫn thể phát hiện, lên xe liền thuận miệng hỏi: “Hôm nay lái xe ?”