Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 24

Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:52:11
Lượt xem: 17

Lúc này Chu Phù không muốn để ý đến cậu: “…”

Sau một lúc lâu, cậu thấp giọng “ờ” một tiếng, kéo âm cuối vừa chậm vừa dài: “Hay có thể nói, chiêu này chỉ dành riêng với tôi đúng không?”

Chu Phù quay đầu lườm cậu một cái, thiếu niên cong nhẹ khóe môi, cười nhạt cô: “Cô ngoài dám hung dữ với tôi, còn dám hung dữ với ai nữa?”

Chu Phù thẳng thắn mặc kệ: “Tôi chỉ hung dữ với anh đấy!”

Đuôi lông mày Trần Kỵ nhếch lên, đột nhiên cúi đầu cười khẽ: “Được.”

“…”

“Cô đứng lên cho ông.” Cậu cười xong, lại đột nhiên mở miệng.

Chu Phù chớp mắt, rơi vào trạng thái phòng bị: “Làm gì!”

Không phải là muốn dùng vũ lực chứ…. Nhưng cô không đánh lại cậu…

“Biểu cảm của cô là sao.” Trần Kỵ nhịn xuống muốn véo mặt cô, “Ngồi bên ngoài đi, ông dựa vào tường ngủ cho thoải mái.”

“A?”

Đợi cô gái nhỏ phản ứng lại, Trần Kỵ đã buộc hai người đổi chỗ cho nhau.

Thiếu niên đưa lưng về phía cửa sổ đã mở được nửa, sống lưng cao lớn đã thay cô chắn gió rét lạnh buốt kia.

Chu Phù ngơ ngác trong nháy mắt, tim đập loạn nhịp không kiểm soát được nên đập càng nhanh.

Cô không được tự nhiên mà rời mắt, đột nhiên nhớ tới lúc trước mới vừa chuyển đến đây, thầy chủ nhiệm Liêu Vĩ Phúc nói, sau khi thi giữa kỳ kết thúc, thì sẽ dựa vào xếp hạng mà sắp xếp lại chỗ ngồi.

Cô gái nhỏ liếc nhìn lên bài thi, lúc nãy cô mới làm xong mấy câu hỏi nâng cao, sau đó lại len lén nhìn thiếu niên đang nhắm mắt ngủ lần nữa.

Cũng không biết rằng thành tích của cậu rốt cuộc như thế nào, cô hình như…vẫn muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với cậu.

Tan học lúc chạng vạng, các bạn đã lần lượt rời đi, Chu Phù thấy Trần Kỵ vẫn chưa tỉnh thì không quấy rầy cậu, cô tự mình đến góc nhà vệ sinh tiện tay lấy cây chổi.

Sau đó lấy chậu ra, đi ra bồn rửa tay ban công lấy chút nước.

Chốc lát, Trần Kỵ uể oải thức dậy, lúc ngước mắt lên, thấy cô gái nhỏ một tay ôm chậu, tay còn lại vụng về múc nước từ trong bồn rảy xuống đất từng chút một.

Cậu nhíu mày, giọng nói có chút khàn: “Cô đang làm gì vậy?”

Nói xong, người đã đứng dậy đi đến trước mặt cô, tay to lớn của thiếu niên lấy chậu nước từ tay cô qua, ngón tay thon dài đưa vào trong thử nhiệt độ của nước, rất lạnh: “Cô có bị bệnh không?”

Chu Phù nhướng mi: “Hả?”

“Đã đến kỳ mà còn đụng nước lạnh.” Thanh âm Trần Kỵ có chút lạnh lẽo, “Cô thật sự biết mua dây buộc mình.”

“Không phải.” Cô giải thích, “Tôi thấy rằng các cô ấy trước khi quét đều vẩy một ít nước xuống, để bụi bặm không bay tứ tung.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-24.html.]

“Ai bảo cô quét dọn?” Ngón tay Trần Kỵ nhéo ấn đường, dường như ý thức vẫn chưa tỉnh lại sau cơn buồn ngủ.

“Hôm nay đến phiên trực nhật của chúng ta mà…”

“Chúng ta?”

“Tôi với anh.” Chu Phù mím môi.

Trước kia cậu không thường đến trường, căn bản không nhớ có những chuyện này: “Vậy cô không biết gọi tôi sao?”

“Tôi thấy anh đang ngủ mà.” Cô phồng má, có chút ngượng ngùng, “Hơn nữa hôm nay làm phiền anh cả ngày rồi.”

Trần Kỵ híp mắt lại, ánh mắt thay đổi: “Cô đâu chỉ làm phiền tôi ngày hôm nay?”

“…”

“Được rồi, để tôi.” Ngữ khí cậu bình tĩnh rất nhiều.

Chu Phù ngoan ngoãn đáp “Được”, lại chạy đi lấy chổi: “Vậy chúng ta làm cùng nhau đi.”

Chỉ là chổi vẫn chưa ở trong tay cô quá ba giây, lại bị Trần Kỵ lấy đi: “Cô biết cái rắm, lên bên trên đợi, đừng động tay động chân.”

Chu Phù đã quá quen với cách nói chuyện của cậu, thành thật “ờ” một tiếng.

Quay về chỗ ngồi, thấy đề thi cũng làm được tương đối, muốn cất đi trước.

Ở trên bục giảng, ánh mắt thiếu niên lười biếng đảo qua, nghĩ rằng cô muốn đi về trước, nhàn nhạt giễu cợt cô: “Chu Phù, làm người cần phải có chút lương tâm.”

Chu Phù không hiểu: “?”

“Tôi làm hết để cô về trước?”

Cô căn bản chưa từng có ý nghĩ này, nghe thấy thế, nhịn không được trêu chọc cậu: “Không phải anh bảo tôi đừng động tay động chân vào sao.”

Trần Kỵ bị cô chọc cười: “Ngồi về chỗ làm đề đi, đợi tôi làm xong mới có thể đi.”

Chu Phù bĩu môi, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Ngang ngược.”

Ánh mắt Trần Kỵ lạnh như băng quét qua: “Cái gì?”

Cô gái nhỏ lập tức chột dạ sửa lại: “Tôi cảm thấy đề nghị này của anh rất rất tốt.”

Trần Kỵ: “…”

Bài tập của cô đã làm xong tương đối, vậy nên cô lấy giấy ra học thuộc từ vựng.

Chỉ là lúc mới bắt đầu còn rất nghiêm túc viết chính tả mấy từ, sau đó cũng không biết tại sao, nội dung dưới ngòi bút dần dần không còn là chữ cái tiếng anh, ngòi bút sột soạt vẽ ra đại khái là hình dáng thiếu niên đang nằm trên bàn ngủ bù.

Đợi Chu Phù phản ứng lại, hai chữ “Trần Kỵ” gần như chiếm hơn nửa tờ giấy.

Vành tai thiếu nữ nhanh chóng hiện lên lớp đỏ, tim không hiểu vì sao mà có chút căng thẳng, động tác rất nhanh nhét tờ giấy viết lung tung đó vào trong cặp, sau đó đứng lên khỏi vị trí ngồi.

Loading...