Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Anh Luôn Ở Đây - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-02-23 06:34:32
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên trán Phó Vương Thành chảy mồ hôi dày đặc, lời vô ích cũng mang theo chút run rẩy.

 

 

Ông còn nhớ năm đó khi đứa con phá sản của trêu chọc Trần Kỵ xong, mặt Trần Kỵ thoạt ông đây hiền lành đồng ý giải quyết riêng, bí mật đầu ở thương trường, suýt chút nữa lấy nửa mạng nhà họ Phó bọn họ.

 

Năm ông ngoại nhà họ Phó còn sống đều lưu lạc đến tình trạng đó.

 

Hôm nay ông ngoại năm sáu năm, còn đều là những công tử bột vô dụng, Lục Thiên Sơn và đứa con trai Trần Kỵ của ông hiện giờ ở Bắc Lâm thể là một tay che trời (*), bảo ông sợ hãi .

 

(*) Một tay che trời: ỷ quyền cậy thế để lừa dối che giấu quần chúng.

 

“Ngồi.” Trần Kỵ khẽ nhướng mày, hờ hững thốt một chữ.

 

Phó Vương Thành căng thẳng nắm chặt tay, rõ ràng là ở nhà , ngược khách khí với Trần Kỵ: “Không cần cần, , vặn thể lấy hoa quả rót cho …”

 

Trần Kỵ thờ ơ dang tay , như lắc đầu: “Vậy thì cần, đồ đạc quá kém, chướng mắt.”

 

Phó Vương Thành: “… đúng đúng, là chúng chiều khách chu đáo.”

 

“Cậu hút, hút thuốc ? Thuốc cũng tệ lắm, mấy ngày đặc biệt tặng…”

 

Trần Kỵ nhíu mày xua tay: “Vợ trong nhà ngửi quen.”

 

Người đàn ông l.i.ế.m môi , lười tiếp tục lãng phí thời gian với ông , nghĩ đến còn về nhà ngủ thêm với Chu Phù một lát, dứt khoát trực tiếp chủ đề: “Con trai của ông ?”

 

Phó Vương Thành nhưng thể gật đầu: “Là…”

 

Ông hề đứa con riêng vô dụng của , rốt cuộc bởi vì chuyện gì mà trêu chọc đến vị , chỉ hôm nay Trần Kỵ tư thế , hẳn là tới vì Phó Kỳ Hữu, cho nên sớm nhốt Phó Kỳ Hữu ở trong nhà, cho ngoài lêu lổng.

 

“Người ?” Trần Kỵ truy hỏi.

 

Phó Vương Thành suy nghĩ một chút, tự chửi : “Thằng nhóc đó học giỏi, thể so sánh với sự nghiệp của , cả ngày chỉ nhốt trong phòng chơi game uống rượu…”

 

Trần Kỵ lười những lời , kiên nhẫn dần dần cạn kiệt, ngữ khí cũng trầm xuống nhiều?: “Mẹ nó, ông đây hỏi ông đứa con riêng ?”

 

“Ở, ở phòng thứ nhất tầng hai…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-239.html.]

 

Trần Kỵ lập tức từ sô pha dậy, một tay đút túi quần, tay vẫn xoay vòng chìa khóa, thoạt vẫn lười biếng như cũ: “Dẫn đường, tìm ôn chuyện.”

 

Phó Vương Thành chủ nhà bên nhi còn hai cái danh chính ngôn thuận nhi tử, giờ phút cũng để ý Phó Kỳ Hữu sẽ như thế nào, kiên trì dẫn đường.

 

Đến cửa phòng ngủ, ông Trần Kỵ vặn mở cửa, khi tươi một tiếng “Mời”, dặn dò Phó Kỳ Hữu ở bên trong một câu: “Thằng nhóc thúi, tổng giám đốc Trần tới ôn chuyện với mày, mày tiếp đãi cho , mày mà thất lễ thì xem tao trừng trị mày như thế nào.”

 

Nói xong, ông nghiêng , cho Trần Kỵ gian cửa.

 

Sau đó khép hờ cánh cửa.

 

Bên trong Phó Kỳ Hữu vốn đang chán c.h.ế.t phịch giường chơi game.

 

Hắn phụ liên tiếp nhốt vài ngày, từ nhỏ là một chịu yên, liên tục nhốt vài ngày, suýt nữa phát điên.

 

Lúc hiểu bảo tiếp đãi cái gì tổng giám đốc Trần tổng giám đốc Lý.

 

Hắn tiếp đãi cái rắm.

 

Phó Kỳ Hữu kiên nhẫn ngẩng đầu, đang nhăn mặt, trong nháy mắt tầm mắt va đôi mắt đen kịt của Trần Kỵ, sợ tới mức suýt chút nữa lăn xuống giường.

 

Hắn c.h.ế.t cũng sẽ quên năm đó ở trong ngõ nhỏ đánh thảm như thế nào.

 

Thế cho nên đó ba đưa nước ngoài trốn vài năm, cũng bất kì dị nghị gì.

 

Giờ phút một nữa thấy nhân vật trong bóng tối, sợ tới mức miệng lưỡi run rẩy.

 

“Đã lâu gặp?” Trần Kỵ nhếch môi lạnh như băng.

 

Phó Kỳ Hữu lúc sợ tới mức nghĩ nên nhúc nhích như thế nào, cứ như phịch ở bên giường, trơ mắt hình đàn ông so với mấy năm cao to ít, thờ ơ tùy ý lấy hai cái bao tay da màu đen từ trong túi quần .

 

Trong nháy mắt đeo lên tay, Phó Kỳ Hữu thấy từng cái đinh hình nón găng tay đang lắc lư ánh sáng lạnh chói mắt.

 

Lúc hồn sắp dọa còn, hắng giọng rống ngoài phòng: “Ba! Ba! Ba cứu con! Người đánh c.h.ế.t con! Ba! Ba thấy ?! Ba, con là con trai của ba mà!”

 

mà một giây , chỉ thấy Phó Vương Thành xuyên qua khe cửa truyền đến một tiếng “Kêu cái gì! Mày mà thất lễ với tổng giám đốc Trần, mày xem ông đây trừng trị mày như thế nào”. Sau đó, cửa phòng ngủ ầm một tiếng chút nể tình mà đóng .

​​​​​​

Loading...