Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 225

Cập nhật lúc: 2025-02-22 13:33:53
Lượt xem: 6

“Thì ra khi đó anh đã có suy nghĩ này…”

 

“Hả? À, vậy em hiểu lầm rồi.”

 

Chu Phù mở to mắt: “?”

 

Trần Kỵ lười biếng nói: “Nói đúng ra thì tám năm trước anh đã có suy nghĩ này rồi.”

 

Chu Phù: “…”

 

“Em có đau không?”

 

“Có một chút…” Lúc mới bắt đầu sẽ có một chút, nhưng cô cảm giác được, anh sợ mình là lần đầu tiên nên đã cố gắng kiềm chế sức lực, vì vậy cũng không khó để chịu đựng, phía sau rất nhanh liền thích ứng.

 

Giọng nói Trần Kỵ mang theo chút lưu manh: “Để anh xem nào.”

 

Nói xong định táy máy tay chân.

 

Chu Phù mạnh mẽ đè tay anh xuống, hai má đỏ bừng: “Em không sao…”

 

“Ồ, không sao à…” Người đàn ông kéo dài giọng.

 

Chu Phù trong nháy mắt cảm nhận được nhịp đập của anh, cô kinh ngạc há miệng: “Anh ra ngoài đi…”

 

“Gấp cái gì, để anh ở lại một lát đi.

 

“…”

 

Nhưng mà lời đàn ông nói trên giường, rốt cuộc đều là gạt người.

 

Cho dù là Trần Kỵ, cũng là như thế.

 

Bàn tay to của anh dò tới đầu giường, hình như lại sờ một miếng vuông nhỏ trở về.

 

Chu Phù nhịn không được nói: “Sao anh còn ——”

 

“Mẹ nó, ông đây nhịn tám năm rồi.”

 

Chu Phù cắn mô,i dưới: “Trước đây anh chưa từng làm sao?”

 

“Có cái rắm.” Trần Kỵ đã xé bao bì, “Nếu làm rồi thì có thể mua nhầm size sao.”

 

Vậy kỹ năng kia sao có thể! Thuần thục như vậy chứ!

 

Trần Kỵ tiếp tục nói: “Ngay cả thứ này cũng là lần đầu tiên mua, người nước ngoài cũng không được, rõ ràng đã chọn loại lớn nhất để lấy rồi.”

 

Chu Phù: “…”

 

Lúc này cô gái nhỏ đã sớm không còn sức lực, chỉ có thể mặc cho anh hết lần này đến lần khác sắp xếp.

 

Lẩm bẩm thút thít nặn ra hai chữ “Nhẹ chút”.

 

Mà anh chỉ lưu manh đáp lại một câu “Sâu một chút thì em mới có thể thoải mái.”

 

Chu Phù: “…”

 

Thật lâu sau, nước mắt cô gái nhỏ không ngừng rơi, Trần Kỵ dường như bỗng nhiên có lương tâm và bắt đầu dỗ dành: “Em yêu, em nói những lời dễ nghe đi, không chừng anh mềm lòng rồi.”

 

Tâm tư Chu Phù vốn đơn thuần, chuyện này lại là lần đầu tiên, hơn nữa đối với Trần Kỵ, từ trước đến nay cô tín nhiệm vô điều kiện, xui xẻo liền bị anh lừa gạt, kéo theo giọng nói hơi khàn khàn, mềm mại nói không ít lời dễ nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-225.html.]

 

Anh trai, A Kỵ, những gì nên gọi đều gọi một lần.

 

Nhưng mà đến cuối cùng, đổi lại là anh làm trầm trọng thêm.

 

Cô gái nhỏ uất ức bĩu môi, dùng hết sức lực mắng một câu: “Đồ lừa đảo!”

 

“Đâu có lừa?” Đầu lưỡi người đàn ông lưu manh đẩy đẩy gò má, “Anh trai quả thật mềm lòng, nhưng… Phía dưới thật sự không mềm được.”

 

Chu Phù: “…”

Chu Phù không nhớ rõ đêm nay trong lúc cô mê man và bị đánh thức, rốt cuộc đã lặp lại bao nhiêu lần.

 

Chỉ nhớ rõ lần cuối cùng mơ mơ màng màng mở to mắt là lúc ở khe hở của rèm cửa sổ, đã có ánh sáng yếu ớt chiếu vào trong phòng.

 

Chu Phù nhớ rõ cùng Trần Kỵ từ bên ngoài về đến nhà, lúc ăn cơm xong, hẳn là còn chưa tới mười giờ, lúc ấy bên ngoài phòng vẫn là một mảnh tối đen.

 

Nói cách khác.

 

Cô không còn sức để nói.

 

Cô chưa từng nghĩ tới, người con trai mà mình luôn luôn nghĩ đến trong tám năm qua.

 

Không ngờ! Không phải người!

 

Cô cầu xin anh suốt cả đêm, những lời th.ô tục, những lời dễ nghe đều bị anh nói không dưới một lần..

 

Nhưng anh vẫn không buông tha cho mình.

 

Không chỉ có như thế, còn trả đũa. Sau khi cô uất ức bị anh lừa gọi là anh trai, vốn tưởng rằng anh sẽ giữ lời hứa kết thúc chuyện này, không ngờ ngược lại nói một câu: “Lúc đầu anh cảm thấy gần đủ rồi, nhưng em cứ nũng nịu gọi anh là anh trai như vậy, làm sao anh dừng lại được chứ?”

 

“?”

 

“…”

 

Đến cuối cùng, Chu Phù đã không còn giãy dụa vô nghĩa nữa, tùy ý anh lật qua lật lại, trong miệng chỉ còn lại tiếng hừ hừ không khống chế được.

 

Sau khi tất cả kết thúc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, dùng hết sức lực cuối cùng, chạy trối c.h.ế.t chui vào trong chăn bên cạnh, trốn vào trong chăn rộng thùng thình, tự cho là đã vững vàng đem chính mình bao vây nghiêm nghiêm thật thật.

 

Nào ngờ một chút sức lực Trần Kỵ cũng chưa dùng tới, chỉ hơi dùng ngón tay móc một cái, nhẹ nhàng bắt được cô.

 

Chu Phù: “…!”

 

“Không thể nữa…” Giọng cô gái nhỏ yếu ớt, vừa nghe chính là ban đêm rầm rì hơn nhiều, lúc này không phát ra tiếng gì, ngay cả động từ nhạy cảm kia cũng không dám nhắc tới, sợ lọt vào tai Trần Kỵ, lại không hiểu sao trêu chọc người ta một hồi.

 

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống đứng ở bên giường, thấy bộ dạng này của cô, nhịn không được cúi đầu  cười ra tiếng.

 

Tiếng cười trầm khàn kia Chu Phù trước kia rất thích nghe, giờ phút này trong lòng run sợ.

 

“Yên tâm đi, đã kết thúc rồi, hôm nay sẽ không làm em nữa.” Rốt cuộc anh vẫn nhớ cô là lần đầu, đêm hôm qua đã đủ bắt nạt cô rồi.

 

Đây đại khái là lần Trần Kỵ bắt nạt cô tàn nhẫn nhất trong tám năm qua.

 

Cô khóc cũng nhiều, so với lần đầu gặp ở Kim Đường tám năm trước, lúc cô liều mạng lên xe máy của anh, khóc còn đáng thương hơn.

 

Nhưng mà anh hầu hạ cô lâu như vậy, lại hết lòng hết dạ m.ó.c t.i.m móc phổi như thế, tám năm mới bắt nạt một lần, hẳn là cũng… Không tính là quá đáng nhỉ.

 

Chỉ là nói dối như vậy, đêm nay Chu Phù đã không nhớ rõ đã nghe anh lừa gạt bao nhiêu lần.

 

Quay lại lần cuối cùng, quay lại tiếp theo.

Loading...