Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-02-22 13:33:40
Lượt xem: 7

Dễ như trở bàn tay, nhìn không tốn sức chút nào.

 

Hai tay Chu Phù bất giác nắm chặt trên vạt áo của anh, sau khi tiếp xúc với bồn rửa tay, lại buông xuống chống ở hai bên theo bản năng.

 

Trần Kỵ rũ mắt, ánh mắt lập tức ảm đạm, bàn tay to tìm kiếm phía sau cô, gấp gáp mở vòi hoa sen, những giọt nước ấm áp đột nhiên đổ xuống.

 

Chu Phù căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay, mặc cho anh sắp xếp.

 

Tay cô gái nhỏ lại bị anh nắm chặt, đưa tới đó, giọng nói mang theo chút quyến rũ: “Tự em làm đi.”

 

“…” Chu Phù chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

 

Trần Kỵ Shhh lên một tiếng, cười xấu xa: “Sao lại nóng như vậy chứ.”

 

“Nước, nước sao?”

 

“Lòng bàn tay của em.”

 

“…”

 

Sau khi giày vò toàn bộ, anh kéo khăn mặt qua, tỉ mỉ thay cô lau chùi chu toàn, giơ tay cầm áo choàng tắm mới mặc vào thay cô.

 

Người đàn ông vẫn đứng giữa h.ai chân cô như cũ, hơi khom lưng, đuôi mắt rũ xuống, tỉ mỉ thắt dây buộc bên hông cho cô.

 

Lông mi Chu Phù khẽ run lên, khó hiểu ngước mắt nhìn anh: “Sao lại thế?”

 

Mới cởi xong, sao lại mặc vào.

 

Trần Kỵ cong môi cười, khẽ l.i.ế.m môi, giả bộ nghiêm túc nói: “Quà tốt như vậy, phải tỉ mỉ tháo bao bì ra một lần thì mới có cảm giác nghi thức chứ.”

 

Chu Phù: “…”

 

Rốt cuộc là lần đầu tiên, cho dù hứng thú đã lên đầu, Trần Kỵ cũng không nỡ để cô làm điều đó trong phòng tắm.

 

Anh ôm cô về phòng ngủ.

 

Không quá thương hương tiếc ngọc mà ném lên giường, sau đó không cho cô bất kì thời gian phản ứng nào, trong nháy mắt nghiêng người mà lên.

 

Nhưng mà nụ hôn trong dự đoán cũng không rơi vào trên cổ.

 

Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng vén vạt áo choàng tắm của cô, một giây sau, Chu Phù chỉ cảm thấy đầu lưỡi thuộc về anh đang nhẹ nhàng l.i.ế.m mình.

 

Cô chưa từng có trải nghiệm như vậy, kinh ngạc không khống chế được gọi tên của anh: “Trần Kỵ…”

 

“Anh không cần như vậy…”

 

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông từ phía dưới truyền tới, nặng nề: “Nên như vậy.”

 

Đáy mắt Chu Phù nổi lên một tia chua xót, dịu dàng nói: “Lát nữa… Em cũng giúp anh.”

 

Trần Kỵ chỉ cười khẽ một tiếng: “Chuyện này không cần có qua có lại đâu, anh không nỡ.”

 

Cả người Chu Phù run rẩy, ngón tay xanh xao dò vào mái tóc đen rối bù của anh theo bản năng.

 

Thật lâu sau, Trần Kỵ một lần nữa đứng lên, một tay chống lên bên má cô, sau đó cúi xuống, ngang ngược bịt kín môi cô: “Mùi hương của riêng em”.

 

Chu Phù: “…”

 

Nụ hôn dài dằng dặc dường như cướp đi tất cả hơi thở của cô, hai mắt cô gái thất thần, mắt thấy anh từ trên người mình lại cách ra chút khoảng cách, dường như đưa tay đến đầu giường tìm kiếm cái gì đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-224.html.]

Một lát sau, anh lấy ra một miếng vuông nhỏ, cắn vào trong miệng nhanh nhẹn xé rách, sau đó tùy ý ném bao bì sang bên cạnh, cúi đầu xuống.

 

“Mẹ nó, mua size nhỏ rồi.”

 

Chu Phù: “…”

 

Một giây sau, Chu Phù chỉ cảm thấy có sức nóng mạnh mẽ nào đó đang chống lại mình.

 

“Em nghĩ kĩ chưa?” Trần Kỵ khàn giọng.

 

Tim Chu Phù đập như nổi trống, cắn môi gật đầu.

 

“Chu Phù, em có biết trong tiếng địa phương Kim Đường nói anh thích em, phiên dịch thành tiếng phổ thông phải nói thế nào không?” Người đàn ông đột nhiên mở miệng hỏi.

 

Chu Phù nín thở không lên tiếng, chợt nghe anh nói tiếp: “Anh muốn em.”

 

Lông mi cô gái khẽ run, giọng nói tinh tế yếu ớt: “Em, muốn cho anh.”

 

“Được.”

 

“Là em nói đó.”

 

Trần Kỵ lúc này cúi người xuống tăng thêm chút sức mạnh.

 

Sự khác thường kì lạ khiến cho Chu Phù bất giác siết chặt hơn.

 

Người đàn ông cúi đầu cười, trong giọng nói mang theo chút không đứng đắn dỗ dành: “Bình tĩnh nào, em yêu, mở ra một chút, để anh đi vào.”

 

Ra vào, va chạm, run rẩy, thút thít.

 

“Đau không?”

 

“Anh nhẹ một chút!”

 

“Như vậy hay là như vậy?”

 

“…”

 

Cô gái nhỏ bị ép ngửa đầu, đường nét cổ thon dài như thiên nga lưu loát mềm mại, mồ hôi nhỏ từ cổ chảy xuống tới xương quai xanh, thất thần khẽ nhếch môi, ánh mắt mê ly.

 

Trong nháy mắt sau khi lên đỉnh, Trần Kỵ khẽ cúi người xuống, môi mỏng tiến đến vành tai nóng bỏng của cô, khàn giọng: “Mẹ nó, ông đây đã sớm muốn chơi em như vậy rồi.”

 

Hơn bốn giờ sáng, Chu Phù mềm mại như không xương, mặc cho Trần Kỵ ôm vào lòng.

 

Hơi thở của hai người còn chưa đều.

 

Chu Phù vừa mệt vừa buồn ngủ, bỗng nhiên nhớ lại mấy tiếng trước, Trần Kỵ nói, ông đây có rất nhiều cách làm cho em ngủ.

 

“…”

 

Anh quả nhiên nói được làm được.

 

Trên mặt cô gái nhỏ, không biết là nước mắt hay mồ hôi, cô cố chống mí mắt, muốn trò chuyện với anh, sau lưng dán ở trên lồng n.g.ự.c nóng bỏng của anh, giọng nói mềm mại cũng hơi khàn khàn “Trong nhà sao lại có cái đó?”

 

“Cái gì” Trần Kỵ lúc này tâm tư còn ở trên người cô, bàn tay to nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo trên cánh tay cô, nhất thời không kịp phản ứng.

 

“Bao cao su…”

 

Người đàn ông thân mật ngậm vành tai mềm mại của cô, rầu rĩ nói: “Lúc mới đi siêu thị, anh thuận tiện mua luôn.”

 

Chu Phù: “…”

Loading...