Anh Luôn Ở Đây - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-02-21 17:45:17
Lượt xem: 7
Nước mắt Chu Phù từng giọt từng giọt không khống chế được đập vào bàn tay to đang vuốt ve gương mặt của Trần Kỵ.
Cô khẽ lắc đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Em sẽ hại anh, em không có thứ gì tốt có thể cho anh, em giống như, cũng không có gì cho anh vậy.”
“Ông đây cần em làm cái gì, hả?” Trần Kỵ nhếch môi cười nhạt, trong nụ cười cất giấu chua xót, “Em biết không, em cũng không cần làm cái gì cả, anh chỉ cần mỗi ngày mở mắt có thể nhìn thấy em, sẽ cảm thấy cuộc sống còn có hy vọng và ý nghĩa.”
“Em có thể cho anh một gia đình, Chu Phù.”
Cô gái nhỏ vẫn cắn môi như cũ: “Em chỉ liên lụy đến anh, nếu anh ở bên Chu Gia Hân thì sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
“Anh cần sao?” Người đàn ông khẽ nắm cằm cô, “Nhìn ai vậy?”
“Ngay cả ba em cũng không cần em nữa, Trần Kỵ, tất cả những gì tốt đẹp đều là của chị ấy, anh tốt nhất, cho nên đến cuối cùng, anh cũng sẽ là của chị ấy thôi.”
Trần Kỵ thậm chí không hiểu tại sao việc này lại liên quan đến Chu Gia Hân, nhưng nếu cô đã nói như vậy, anh cũng phải chắc chắn nói cho cô biết: “Tất cả những thứ không quan trọng đều là của cô ta, anh tốt nhất, cho nên anh sẽ chỉ là của em.”
Nhưng mà vấn đề giữa bọn họ không chỉ có một mình Chu Gia Hân, còn có Phó Kỳ Hữu đáng sợ, cô c.h.ế.t cũng không thể kéo anh xuống nước: “Em sẽ chỉ làm cho cuộc sống của anh hỗn loạn thôi.”
“Không có em, cuộc sống của anh mới là một mớ hỗn độn.” Giống như biết suy nghĩ trong lòng cô, Trần Kỵ nói xong, lại tiếp tục nói, “Tại sao không nói với anh?”
Chu Phù sửng sốt, lúc ngước mắt lên, trên lông mi còn dính hơi nước: “Hả?”
“Phó Kỳ Hữu.”
Cô gái nhỏ đột nhiên siết chặt lòng bàn tay.
Trần Kỵ nắm lấy cổ tay cô, rồi sau đó bao bọc lấy nắm đ.ấ.m nhỏ của cô trong lòng bàn tay mình: “Ba của người này thấy anh đều phải cúi đầu khom lưng, nếu ông đây muốn đánh hắn, cha hắn có thể tự mình trói hắn lại, nhân tiện đóng cửa lại cho anh, em có gì phải sợ chứ?”
Chu Phù không thể tin há miệng: “Anh, làm sao anh biết?”
“Lục Minh Bạc tra chút gì đó, còn nữa.” Anh dừng một chút, “Thư của em, anh vừa mới đọc hết rồi.”
Uất ức dường như bùng nổ trong nháy mắt, cô gái nhỏ bĩu môi, mặt mày đỏ rực.
Trần Kỵ vừa giơ ô, vừa đưa tay ôm người vào lòng mình: “Ngốc.”
Cô gái nhỏ mang theo tiếng khóc nức nở từ trong n.g.ự.c anh truyền ra, thở không ra hơi: “Hình như em chưa từng hỏi anh, trước đây anh có thích em không?”
Người đàn ông nhịn không được kéo khóe môi xuống: “Anh không thích em mà anh nuôi em ở bên cạnh, hôn em, ôm em, muốn làm em, anh có bệnh sao?”
“Đúng, ông đây quả thật có bệnh, nhưng trùng hợp, bệnh này chỉ có em trị được. Làm sao bây giờ Chu Phù, ngay cả mỗi một lần hô hấp của em cũng đều là thuốc của anh.”
Chu Phù hít mũi: “Vậy đến bây giờ, anh còn thích em không…”
“Đến c.h.ế.t đều thích.”
“Chuyện thích em, tám năm chưa từng dừng lại.”
Bàn tay thô ráp của Trần Kỵ khẽ lau đi nước mắt đang chảy của cô: “Đời này anh không cần nhiều lắm, anh chỉ cần em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-221.html.]
“Nếu em muốn đối xử tốt với anh một chút thì tác thành cho anh, được không?”
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng gật đầu.
Trái tim thắt chặt của người đàn ông hơi buông lỏng, cụp mắt nhìn bình thuốc trong tay, thản nhiên nói: “Thuốc này anh tịch thu.”
Chu Phù phồng má, nhỏ giọng nói thầm: “Em không ngủ được…”
“Ông đây có rất nhiều cách làm cho em ngủ.”
“…”
“Đói bụng chưa?” Anh để ý nhất vẫn là phải dưỡng tốt thân thể cô.
Sau khi nỗi sợ hãi biến mất, cảm giác đói khát liền nhanh chóng kéo tới, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Đói bụng rồi.”
“Muốn ăn ở ngoài hay là ——”
“Muốn ăn đồ anh làm… Đã lâu rồi em không được ăn đồ anh làm.” Cô vô thức bĩu môi, dáng vẻ yếu ớt đã nhanh chóng trở lại.
Trần Kỵ nhìn thẳng, lưu manh nhếch môi nở nụ cười, đồng ý vô điều kiệu bất cứ yêu cầu nào của cô: “Được.”
“Đứng lên, đi siêu thị một chuyến, mua chút nguyên liệu nấu ăn mang về nhà làm, trong nhà không có gì cả.”
Chu Phù gật đầu, trong nháy mắt cố gắng đứng lên, xấu hổ ngước mắt nhìn anh.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chân tê rần rồi…”
Người đàn ông quay đầu l.i.ế.m môi, lười biếng cười, tiện tay cởi áo khoác ướt đẫm nước mưa ném sang một bên, sau lưng xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Lên đây, ông đây cõng.”
Chu Phù cong cong mặt mày, rón rén dán lên lưng hắn, một bên tay xách áo khoác hắn vừa cởi ra, một bên tay siết chặt cổ hắn.
Một tay Trần Kỵ che dù, tay kia nâng cô, ước lượng người khiến Chu Phù bật cười.
Rồi sau đó nghe anh nói: “Tự ôm chặt anh, rơi xuống đất anh cũng không nhặt đâu.”
Chu Phù nhéo lỗ tai anh: “Có rất nhiều người nhặt!”
“Anh muốn xem ai dám nhặt cô gái của anh.”
Trên đường đi về phía đầu kia xe, Chu Phù trầm mặc một hồi, nghĩ đến những lời khó nghe lúc trước khi anh đến Bắc Lâm tìm mình, cô tiến đến bên tai Trần Kỵ, khẽ nói: “Trần Kỵ.”
“Hả?”
“Em muốn nói cho anh biết, em không phải thật sự muốn ở biệt thự gì, em chưa từng có ý nghĩ này, em không phải vì muốn có cuộc sống tốt đẹp mới theo đuổi anh, lúc ấy cũng không phải cố ý gửi sơ yếu lý lịch cho Phù Trầm, cố ý tiếp cận anh.”
Người đàn ông thờ ơ “Ừ” một tiếng, sau đó thản nhiên mở miệng: “Nhưng anh là vì muốn em có cuộc sống tốt nhất nên mới cố gắng.”