Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-02-21 17:45:06
Lượt xem: 8

Nhưng bởi vì góc dưới bên phải thủy chung vẽ một khối vuông nhỏ, hơn nữa kiểu dáng phong thư cũng thống nhất rất khác biệt, cháu trai của ông lão đưa thư đã gộp mấy lá thư này lại với nhau, cùng nhau đưa cho anh.

 

Xe vẫn như cũ kẹt ở nửa đường, Trần Kỵ dứt khoát mở thư ra xem.

 

Ban đầu viết mấy phong thư có địa chỉ và người nhận, Chu Phù vẫn nghiêm túc viết thư cho anh.

 

Sau đó mấy phong thư, dường như cho là anh nhìn không thấy nên thành hốc cây (*) của cô, cô không thể nào an ủi tâm hồn.

 

(*) Hốc cây, một từ thông dụng trên Internet, đề cập đến một nền tảng trên Internet chứa đựng những bí mật và vấn đề riêng tư.

 

Từ này xuất phát từ câu chuyện cổ tích “The Emperor Has Donkey Ears”, dùng để chỉ một nơi mà bạn có thể nói ra những bí mật của mình mà không lo bị lộ ra ngoài. Vì hốc cây không có chức năng nói nên sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật. (Baidu)

 

Bên trong kể ra nỗi đau khổ chân thật nhất của cô năm đó.

 

Trái tim Trần Kỵ lúc này đau đớn như d.a.o cắt đứt.

 

Sau đó trong những lá thư không viết cho người nhận, cô không chỉ một lần nói với anh, A Kỵ, tôi đau quá, anh cứu tôi đi, được không.

 

Mà anh lại không hề hay biết.

 

Xe chạy như bay trên đường, nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong lòng người đàn ông, trong nháy mắt trợ lý gọi điện thoại tới đã đạt đến đỉnh điểm.

 

“Sếp, trong nhà không có ai cả.”

 

Không có ai ở nhà cả.

 

Người này không quen cuộc sống nơi đây, một cô gái nhỏ như cô rốt cuộc có thể đi đâu.

 

Trần Kỵ vẫn như cũ không tin trở về nhà một chuyến, khi nhìn thấy căn nhà trống rỗng, trong đầu người đàn ông hiếm thấy cũng trống rỗng theo.

 

Ngay cả dép lê cô cũng không thay, một mình lẻ loi biến mất trong thành phố xa lạ này.

 

Nước Anh mưa liên miên không dứt, hạt mưa to như hạt đậu phát ra ác liệt xối vào mui xe, b.ắ.n tung tóe ra sợi nước dày đặc như lông tơ.

 

Trần Kỵ lái xe, không ngừng đi vòng quanh biệt thự.

 

Mưa càng lúc càng dữ dội, tầm nhìn trong không khí rất thấp.

 

Tốc độ xe của Trần Kỵ chậm nhất, sợ bỏ lỡ bất cứ nơi nào có thể phát hiện Chu Phù.

 

Cuối cùng ở trên bậc thang trước cửa một tiệm thuốc hai mươi bốn giờ, thấy được hai mắt Chu Phù lờ đờ đang ngồi sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-220.html.]

 

Vài giây sau, chiếc ô lớn màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu cô gái nhỏ.

 

Cho dù vị trí của cô thật ra cũng không dầm mưa nhiều lắm.

 

Cho dù sau người Trần Kỵ đã bị nước mưa xối cho ướt đẫm.

 

Chiếc ô lớn màu đen kia vẫn che kín trên bầu trời Chu Phù.

 

Cho dù người đàn ông trên người bị d.a.o găm cũng sẽ không nhíu mày, hốc mắt lại không khống chế được chua xót.

 

Anh giơ ô, cử chỉ nhẹ nhàng chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Chu Phù, giọng nói khàn khàn đến kịch liệt, giống như đang ức chế cảm xúc muốn thở ra nào đó, cố gắng làm cho thái độ nghe dịu dàng một chút: “Em có biết em sắp hù c.h.ế.t anh rồi không.”

 

Lông mi Chu Phù khẽ run, không ngước mắt lên.

 

“Một mình em chạy ra ngoài làm cái gì, hả?”

 

Nghe vậy, Chu Phù giấu bình thuốc trên tay ra phía sau theo bản năng.

 

Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, không thể từ chối vươn tay ra lấy.

 

Chu Phù cắn môi, trong ánh mắt mang theo chút hoảng loạn, nói năng lộn xộn giải thích: “Em ngủ không được… Trần Kỵ, em ngủ không được, cho nên…”

 

Cho nên chạy ra ngoài mua thuốc ngủ.

 

Chỉ cần ngủ thiếp đi, những hình ảnh khủng khiếp kia sẽ không tồn tại nữa.

 

Trần Kỵ nhìn từ trên bình thuốc, là một loại thuốc ngủ như melatonin, một tay anh vặn nắp bình, sau khi nhận ra nắp còn chưa được mở ra, anh nghĩ lại mà sợ liền thở phào nhẹ nhõm.

 

Ngữ khí anh nghiêm túc nói: “Chu Phù, em có nghĩ tới nếu như em mất đi, anh phải làm sao bây giờ không?”

 

Cô gái nhỏ cố gắng chịu đựng không để nước mắt rơi xuống, nhưng hiệu quả dường như không tốt, cô gái nhỏ khẽ lắc đầu, như đang lẩm bẩm: “Không sao, nhà em, nhà em đã sớm không còn ai để ý đến em nữa, ai cũng không cần em cả. Nếu em không còn, cũng không ai đến truy cứu trách nhiệm của anh, không ai biết đâu, anh yên tâm ——”

 

Nếu cô biến mất, những phiền phức và tai nạn mà cô mang đến chắc cũng không còn tồn tại nữa.

 

“Chu Phù!”

 

Trái tim Trần Kỵ đau như thắt lại: “Sao em dám có suy nghĩ này?”

 

Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc: “Chu Phù, em nhớ kĩ, nếu em không còn nữa, ông đây không cần suy nghĩ, nhất định sẽ đi theo em.”

 

Anh đưa tay véo má cô, ngữ khí hơi chậm lại một chút: “Anh  sợ trên đường Hoàng Tuyền không ai có thể hầu hạ em, cho nên em suy nghĩ lại một chút, có muốn sống thật tốt hay không.”

Loading...