Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-02-21 17:44:29
Lượt xem: 4

Bất kể cảnh sát nói như thế nào, lớp trưởng khăng khăng chỉ đùa giỡn, không muốn báo cảnh sát.

 

Mãi cho đến mấy phút trước khi về quê, anh ấy gửi tin nhắn tới cho Chu Phù: “Xin lỗi, tớ không có cách nào cả, tớ chỉ muốn nhanh chóng về quê học tập cho tốt, cha mẹ tớ chịu không nổi tớ giày vò như vậy.”

 

Chu Phù vừa xem tin nhắn, vừa ôm vết thương trên cánh tay trả lời: “Không sao, là tớ hại cậu rồi.”

 

Sau đêm đó, suốt hai năm, cô không dám quay về Bắc Lâm nữa.

 

Mà hôm nay, cô lại nhận được hai chữ giống nhau.

 

【Xin lỗi.】

 

【Tớ và người nhà vừa mới sắp xếp ổn thỏa ở Bắc Lâm, vợ tớ tháng trước vừa sinh con, còn đang ở cữ, chịu không nổi bất cứ kí,ch thích gì, tớ cũng không có cách nào.】

 

Lúc này Chu Phù mới suy nghĩ cẩn thận, tại sao ngay cả số Wechat và địa chỉ khu chung cư mà Chu Gia Thịnh cũng không biết, Phó Kỳ Hữu có thể biết.

 

Tay cô căng thẳng không khống chế được run rẩy, nhưng vẫn cố gắng cầm điện thoại nhắn tin cho anh ấy: “Phó Kỳ Hữu rốt cuộc đã làm gì anh? Bất kể là chuyện gì, báo cảnh sát đi, chỉ có báo cảnh sát mới có đường ra.”

 

Một giây sau khi tin nhắn được gửi đi, trên khung chat xuất hiện dấu chấm than màu đỏ chói mắt.

 

Chu Phù siết chặt lòng bàn tay, phòng ngự nào đó trong lòng dường như đang dần sụp đổ.

 

Cô căng da đầu bấm vào tin nhắn.

 

Không dám mở một video nhỏ, chỉ mở tin nhắn của anh họ Chu Gia Thịnh ra trước.

 

【Chu Phù, thằng đàn ông của cô rất trâu bò, lúc trước ông đây đến công ty cô tìm cô, bị đàn em dưới tay thằng đàn ông của cô trở tay lôi vào cục cảnh sát, để cho ba mẹ tôi cầu xin một hồi lâu, làm hại ông đây một thời gian dài không thể ra ngoài, làm tôi còn chưa tính, Phó Kỳ Hữu mà nó cũng dám động.】

 

【Phó Kỳ Hữu mới về nước chưa được hai ngày, đến công ty cô náo loạn một hồi, cũng lập tức bị lôi đến cục cảnh sát. Hai ngày nay vừa mới thả ra, suýt chút nữa ngay cả tôi cũng đánh. Con mẹ nó cô nhìn xem thằng đàn ông của cô làm chuyện tốt đi, hắn nói hắn không có khả năng buông tha cô đâu, cô cứ chờ đi, ngay cả thằng đàn ông có bản lĩnh cao cường nhà cô cũng cẩn thận một chút.】

 

Chu Phù cắn chặt ngón trỏ, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng rồi mới mở video ra.

 

Bên trong là video lớp trưởng bị đánh.

 

Có tám năm trước, cũng có gần đây nhất.

 

Ngoài ra, còn có không ít video quay được trước cửa tòa nhà Phù Trầm cùng với video ngồi xổm trước cửa khu chung cư.

 

Cơ bản là cô không biết dĩ nhiên Phó Kỳ Hữu đã đi tìm Trần Kỵ.

 

Rõ ràng là cô gây ra tai họa, sao kết quả vẫn liên lụy tới Trần Kỵ chứ.

 

Trong video nhỏ, tiếng lớp trưởng bị đánh không ngừng vang vọng bên tai.

 

Chu Phù một mình rúc ở trên giường, luôn cảm thấy hình ảnh trong đầu không hiểu sao trở nên mơ hồ, người bị đánh từ lớp trưởng biến thành Trần Kỵ.

 

Nước mắt phút chốc tràn mi, xẹt qua hai má, rơi xuống trên chăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-217.html.]

 

Cô cắn chặt ngón tay, cho dù dùng sức nữa cũng không cảm thấy đau đớn.

 

Có lẽ bọn họ nói đúng, người như Chu Gia Hân mới xứng đôi nhất với Trần Kỵ.

 

Cô ta có khuôn mặt xinh đẹp, gia thế hoàn mỹ, cô ta có thể dệt hoa trên gấm cho Trần Kỵ.

 

Mà cô cái gì cũng không có, cả người ngoại trừ vết sẹo là vô số phiền toái và tai họa vĩnh viễn không có điểm dừng.

 

Người tốt như Trần Kỵ, rốt cuộc dựa vào cái gì phải bị người như cô liên lụy chứ.

 

Dưới lầu ngoài sân mơ hồ truyền đến tiếng xe hơi dừng lại.

 

Chu Phù lúc này tắt điện thoại, tay chân luống cuống lau khô nước mắt.

 

Lo lắng anh nhìn ra, cô cố ý xuống giường bước vào toilet, nhắm mắt lại dùng nước rửa mặt.

 

Đang tắm, Trần Kỵ đã từ dưới lầu đi lên, đến phía sau cô.

 

Gương trong toilet chiếu rọi tầm vóc cao lớn của Trần Kỵ, người đàn ông khoanh tay trước ngực, lười biếng tựa vào khung cửa, nhìn cô khom lưng rửa mặt trước bồn rửa tay.

 

Đợi cô gái nhỏ đứng thẳng dậy, còn chưa kịp lau đi vết nước trên mặt, Trần Kỵ đã nhịn không được tiến lên, từ phía sau ôm cô vào trong ngực.

 

Cơ thể Chu Phù cứng đờ, ra khỏi lòng anh theo bản năng, dịch sang bên cạnh hai bước.

 

Trần Kỵ khẽ nhướng mày, ánh mắt đánh giá trên mặt cô, hỏi: “Sao mắt em lại đỏ thế?”

 

“Nước vào thôi.” Ngữ điệu của cô không còn yếu ớt như thường ngày khi đối mặt với anh nữa.

 

Âm thanh nghiêm túc.

 

Trần Kỵ nhíu mày theo bản năng, luôn cảm thấy chuyến này anh trở về, cô gái nhỏ này dường như có gì đó không đúng lắm.

 

“Sao em mới ngủ được một lúc vậy?” Anh thuận miệng hỏi.

 

Chu Phù bối rối không biết nên mở miệng với anh như thế nào.

 

“Lại đói bụng à?” Anh tiếp tục suy đoán, “May mà ông đây về kịp lúc, lại đi làm chút đồ ăn cho em đây.”

 

Người đàn ông nói xong, đang muốn xoay người rời đi, Chu Phù đột nhiên mở miệng gọi anh lại.

 

“Trần Kỵ.”

 

“Hả.” Giọng nói người đàn ông lười biếng.

 

“Nếu không thì chúng ta ly hôn đi? Em cảm thấy hình như chúng ta vẫn có chút không phù hợp.”

 

Bước chân Trần Kỵ khựng lại trong chớp mắt, ánh mắt trong nháy mắt ảm đạm một chút, con ngươi đen kịt, sắc mặt trầm đến đáng sợ.

Loading...