Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-02-20 22:00:20
Lượt xem: 8

Cái gì cũng không giúp được anh, chỉ gây phiền toái cho anh, làm gì cũng cần anh chăm sóc, ngay cả anh bị bệnh, cô cũng không có cách nào làm cho anh bớt lo.

 

Thậm chí ngay cả Chu Gia Hân cũng biết anh dị ứng xoài, mà cô lại không biết.

 

“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Cuối cùng anh vẫn xuống giường, ôm lấy cô gái nhỏ trên mặt đất rồi đi trở lại giường, “Hạ nhiệt độ đi, phải làm đúng phương pháp.”

 

Chu Phù nhướng mi: “Cái gì?”

 

“Dạy em một lần nhé?”

 

Chu Phù gật đầu.

 

Lúc này người đàn ông vẫn còn nóng, hơi thở nóng bỏng, đốt cháy tai cô: “Lên giường cởi hết cho anh ôm.”

 

Chu Phù: “…”

 

Chu Phù cũng không hiểu tại sao chỗ Trần Kỵ lại có nhiều ý tưởng nghe không đáng tin như vậy.

 

Nhưng mà bây giờ anh là bệnh nhân, nếu anh đã mở miệng, cô cũng không có lý do gì mà không phối hợp.

 

Trần Kỵ nằm lên giường, ánh mắt vừa liếc nhìn cô, vừa cà lơ phất phơ nhắc nhở: “Đừng căng thẳng, bình tĩnh, căng thẳng quá làm nóng bản thân, hiệu quả hạ nhiệt không được.”

 

Chu Phù: “…”

 

Cũng không biết là tố chất thân thể của Trần Kỵ vượt qua thử thách, hay là phương pháp này quả thật hữu hiệu, cơn sốt này hạ xuống hơn một giờ đêm.

 

Nhưng mà liên tục vài ngày, Chu Phù vẫn đối đãi với anh như bệnh nhân, bất cứ chuyện gì cũng không thể từ chối.

 

Cô cũng muốn cố gắng chăm sóc anh.

 

Trần Kỵ chỉ có thể tùy ý để cô giày vò, nhưng vẫn nhịn không được quan tâm, vừa thấy cô làm chuyện gì, liền nhịn không được đi theo phía sau nhìn chằm chằm, sợ lúc cô cần hỗ trợ không có ai bên cạnh.

 

Cuộc sống như vậy vẫn kéo dài đến buổi tối trước khi anh ra nước ngoài.

 

Từ một tuần trước, Chu Phù liền biết anh muốn đi công tác, cuối cùng cũng đến ngày này, cô xung phong nhận việc giúp anh lấy ra hai cái vali, đi tới đi lui giữa vài phòng ngủ và phòng khách.

 

Trần Kỵ buồn cười dựa vào hành lang bên cạnh bức tranh: “Không cần mang theo nhiều đồ như vậy, bên Anh đều có, lúc trước anh ở bên kia vài năm, có mấy tòa nhà của mình, quanh năm có người phản ứng, bên trong nên có đều có.”

 

Động tác thu dọn đồ đạc của Chu Phù dừng lại, phản ứng trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh: “Nước, Anh?”

 

“Anh nói đi công tác là đi Anh à?”

 

“Làm sao vậy?” Anh nhớ rõ anh hẳn là đã nhắc tới không chỉ một lần.

 

Chu Phù bất giác nắm chặt áo gió nam trong tay, im lặng một lúc lâu, mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm xuống mặt đất, lười biếng nhếch khóe môi, thoạt nhìn cũng không giống đang cười: “Không có gì… Xa quá.”

 

“Xa quả thật xa, có điều anh là sẽ không đi lâu lắm, Phù Trầm và Anh liên lạc tương đối mật thiết, lúc các em vào đều làm visa, nếu em muốn đi thì nói với anh một tiếng, anh sắp xếp cho em qua đó bất cứ lúc nào.” Trần Kỵ giống như nhận ra tâm tình của cô có chút không đúng, vội vàng tiêm một liều thuốc trợ tim, suy nghĩ một chút còn nói, “Nếu em muốn trực tiếp đi theo anh cũng được, đưa theo trợ lý gì đó, rất bình thường.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-210.html.]

Anh cười khẽ một tiếng.

 

Chu Phù vội lắc đầu: “Trong tay em còn có dự án, sắp kết thúc rồi, không thể vô trách nhiệm như vậy, hơn nữa em cũng không dính người như thế.”

 

Cô có thể tự lo cho mình.

 

“Vì sao không dính?” Người đàn ông đột nhiên hỏi ngược lại cô, “Dính người thì sao?”

 

Anh ngược lại ước gì cô dính người một chút.

 

Chu Phù há to miệng, không lên tiếng, cô sợ anh dần dà sẽ phiền chán.

 

Máy bay của Trần Kỵ bay rất sớm, ngày hôm sau khi Chu Phù tỉnh lại, bên giường đã không thấy bóng dáng người đâu.

 

Rõ ràng thường ngày anh cũng dậy sớm hơn mình.

 

Lúc cô còn đang ngủ nướng, anh cũng đã chuẩn bị bữa sáng cho cô.

 

Nhưng sáng nay thức dậy lại không hiểu sao có loại cô độc với mất mát.

 

Anh đi Anh.

 

Thật ra Chu Phù có chút mâu thuẫn với nơi này.

 

Lúc trước Chu Hàng Sơn đi chính là Anh, lúc vừa mới đi, cô còn tưởng rằng ông rất nhanh sẽ trở về.

 

Kết quả ai có thể nghĩ tới, gặp lại đã là tám năm sau.

 

Ông cũng đã trở thành ba chỉ thuộc về người khác.

 

Nước Anh này, làm cho ba cô vứt bỏ cô.

 

Cô luôn lo lắng không có lý do, lo lắng Trần Kỵ cũng một đi không quay đầu lại.

 

Rõ ràng mỗi ngày bất kể bận rộn như thế nào, anh đều sẽ đúng giờ ở trong nước gọi video vào ba bữa ăn, nhìn chằm chằm cô ăn cơm ngon lành.

 

Nhưng cô không nhịn được sợ hãi.

 

Tối thứ bảy, Lăng Lộ Vũ và Thân Thành Dương hẹn Chu Phù cùng ăn cơm.

 

Trên đường đến chỗ hẹn, Trần Kỵ vẫn giống như mỗi một ngày trước, đúng hạn gọi video tới.

 

Chu Phù nhận video, người đàn ông kia nhìn bối cảnh phía sau cô, thuận miệng hỏi: “Ở trên xe à? Em muốn đi đâu.”

 

Chu Phù l.i.ế.m môi, nói đùa: “Đi ăn cơm với anh trai khác cha khác mẹ.”

 

Trần Kỵ nghe vậy, đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy gò má, nghiêng đầu cười mắng một câu: “Quả nhiên ông đây không có ở đây, em liền muốn vượt tường rồi.”

 

Chu Phù hiếm thấy thổ lộ thật lòng: “Vậy anh về sớm một chút đi.”

Loading...