Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-02-02 15:18:12
Lượt xem: 20

“Sao mà còn phân loại dạng lưới…” Trần Kỵ chậc một tiếng.

Chu Phù vội đáp tùy tiện.

Cuối cùng cậu vậy mà nói câu: “Cần vị gì?”

“Vị?” Sao cô không biết thứ này còn có thể phân loại các vị.

“Này, cô nhanh một chút đi.” Trần Kỵ lạnh lùng thúc giục, mười phần khó chịu, “Mẹ nó, rất nhiều người nhìn chằm chằm ông.”

Giọng điệu này làm cho Chu Phù có chút muốn cười: “Có, có vị gì…”

Thiếu niên dường như nhìn trên bao bên ngoài chữ: “Cái gì mà bạc hà…”

“…”

Vài phút sau, Chu Phù thấy Trần Kỵ mua băng vệ sinh về, tiện tay lấy quyển sách luyện tập ngăn chặn phía sau, nhón bước nhỏ đi đến nhà vệ sinh.

Trần Kỵ nhìn chằm chằm cô đến khi ra khỏi lớp học, vẫn là không yên tâm, dứt khoát lười biếng cũng đi theo cô về phía nhà vệ sinh.

Sau đó cô gái nhỏ chậm rãi xử lý, cởi áo khoác đồng phục trường xuống, thấy vạt áo nhiễm màu đỏ đậm, nhăn mày chạy đến vòi nước giặt.

Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ làm qua cái này, căn bản chỉ là một vết đỏ nhỏ, giặt tới giặt lui nhiễm ra một mảng lớn.

Không chỉ đỏ, mà còn bị ướt nhẹp, hoàn toàn không mặc được nữa.

Vừa lúc Chu Chi Tình nhìn thấy, ghét bỏ liếc cô một cái, rồi sau đó không hiểu ý gì mà bĩu môi, vội vàng đi ra.

Đợi đến khi Chu Phù cúi bả vai, ôm đồng phục ướt đẫm, ảo não từ nhà vệ sinh đi ra, Trần Kỵ đang dựa bên ngoài hành lang đã đợi lúc lâu.

“Cuối cùng cũng đi ra rồi?” Cậu trước sau như một châm chọc, “Còn tưởng cô chuẩn bị ở bên trong sang năm sau.”

Chu Phù: “…”

Cậu cụp mắt xuống liếc đồ trên tay cô, trong nháy mắt hiểu rõ.

“Cô như vậy, vẫn còn có thể đụng vào nước lạnh?” Trần Kỵ vô cùng tức giận, nhịn không được đưa tay véo má cô: “Cảm thấy cơ thể của mình rất khỏe?”

“…” Chu Phù tự nhiên đuối lý, không dám nói gì.

Một giây sau, thiếu niên khó chịu cởi áo khoác ngoài của mình xuống, trực tiếp ném thẳng lên đầu cô, sau đó lấy áo trên tay cô qua, lạnh lùng nói: “Tự mình mặc đi.”

Lại trong lúc đó, thân trên cậu chỉ có một áo tay lỡ to màu đen, Chu Phù nhịn không được nhăn mày: “Anh như vậy sẽ sinh bệnh đó,”

Ngữ khí của cậu như cũ, kiêu ngạo nói: “Cô cho rằng tôi là vì cô?”

“…”

Nói xong, cậu xoay người về phòng học.

Chu Phù đi theo phía sau, chậm rãi mặc áo khoác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-21.html.]

Mặc xong, cô lại càng cảm nhận rõ ràng chênh lệch cơ thể giữa hai người.

Căn bản chỉ cảm thấy cậu so với bạn học cao và lớn hơn chứ không nhỏ, nhưng không nghĩ tới đồng phục trường lại có thể to đến như vậy, chính kém chút không rủ đến đầu gối, có thể trực tiếp mặc thành váy.

Hai người một trước một sau đi về lớp học.

Thời gian vào lớp chỉ cách còn có vài mấy phút.

Đứng trên bục giảng là những đàn anh đàn chị đang kiểm tra kỷ luật, Chu Chi Tình đi theo bên cạnh cầm quyển sổ, không biết ghi gì trên đó: “Mọi người ngồi xuống, kiểm tra như thường lệ, điểm lần này và tuần sau có kết nối với cờ đỏ luân lưu,  không có thẻ không mặc đồng phục đều đứng lên .”

Lúc này Chu Phù mới hiểu ra, vừa rồi Chu Chi Tình từ lúc rời đi, tại sao lại lộ ra biểu cảm kiêu ngạo đắc ý như vậy.

Cô vội nhìn sang Trần Kỵ bên cạnh, hai tay đặt khóa kéo ở cổ áo, vội vàng nói: “Tôi trả đồng phục cho anh.”

Nhưng mà thiếu niên làm như không có việc gì, lười biếng xoay đầu qua, thò tay qua kéo khóa áo của Chu Phù lại, một phát kéo lên, cô thoáng cúi đầu, có thể nhẹ nhàng cảm thấy ảo giác được bao bọc trong hương gỗ thoang thoảng đặc biệt.

Gò má thiếu nữ hơi nóng, tim cũng nhẫn không được nhảy loạn nhịp.

“Ăn mặc đàng hoàng vào.”

“Nhưng ——”

“Buổi tối muốn uống thêm một chén thuốc bắc không?” Trần Kỵ không nhanh không chậm hỏi.

“…”

Rất nhanh, Chu Chi Tinh cầm sổ đến trước mặt hai người.

Thấy Trần Kỵ một thân áo T-shirt đen đang hờ hững mà dựa vào ghế, còn Chu Phù bên cạnh lúc này trên người mặc áo đồng phục sạch sẽ rộng rãi, cô ta nhịn không được nhăn mày nói: “Không mặc đồng phục của mình thì đứng lên.”

Trần Kỵ căn bản lười mắng cô ta.

Nhưng mà cô gái nhỏ bên cạnh dường như quen làm nữ sinh ngoan ngoãn, có tật giật mình, nghe thấy câu nói cũng cảm thấy căng thẳng mà muốn đứng lên.

Thấy tình huống như vậy, cậu lười biếng đứng lên trước cô một bước, mà sau đó đặt tay lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ, ấn người trở lại chỗ ngồi: “Cậu có chuyện gì không?”

Hành động này để lộ ra sự thân mật không hề che giấu, Chu Chi Tình bỗng nhiên bị cậu nổi nóng, một lúc đều quên bình thường giả trang mình là người con gái dịu dàng, nháy mắt đối với Chu Phù: “Cậu trả lại đồng phục cho Trần Kỵ đi!”

Chu Phù cụp mắt xuống, vẫn không nói chuyện, thiếu niên bên cạnh đã mất kiên nhẫn hỏi lại cô ta: “Đồng phục viết tên tôi à?”

Bị người mình thích oán trách, Chu Chi Tình tâm trạng đã có chút sụp đổ: “To nhiều như thế!”

Trần Kỵ giễu cợt đáp: “Người lùn có tội sao?”

“…” Chu Phù mím môi, vẫn muốn tự mình giải thích một chút, “Tôi cũng một mét sáu.”

“Câm miệng.” Giọng điệu thiếu niên rõ ràng dịu dàng hơn so với khi nói chuyện với Chu Chi Tinh: “Cô thành thật chút đi.”

Chu Phù: “…”

Đổi lại lúc trước, bất kể là kiểm tra kỷ luật, Trần Kỵ vốn lười để tâm, đến ông trời cũng không biết làm thế nào với cậu.

Loading...