Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 206

Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:59:31
Lượt xem: 9

Lúc học cấp ba cô thật sự thiếu tiền, Thân Thành Dương lén lút lấy mấy vạn đồng tiền tiêu vặt mình tích góp cho cô mượn, sau khi bị mẹ anh biết, trực tiếp ép anh ấy đưa đến Anh đi học, hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ của các cô.

 

Hôm nay lại làm ra chuyện này, cũng coi như trong dự đoán.

 

Chỉ là vấn đề thời gian.

 

Chu Phù đang cúi đầu trò chuyện, phía trên đỉnh đầu bỗng nhiên hiện xuống một mảnh bóng mờ nhạt, tưởng là Trần Kỵ đã trở lại, cô vội vàng ngẩng đầu, đập vào mắt lại là lớp trưởng tình cờ gặp qua một lần vào buổi trưa.

 

“Trùng hợp như vậy, lại gặp rồi à?” Lớp trưởng cười rộ lên, dáng vẻ không khác gì người hiền lành lúc trước, dịu dàng không mang tính công kích.

 

Chu Phù cũng cong môi, vội vàng đứng lên: “Đúng, tớ vừa mới ăn cơm xong ở gần đây.”

 

Lớp trưởng gật đầu, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra, mở mã hai chiều cho cô: “Hay là thêm Wechat đi? Buổi trưa đi vội vàng, quên không thêm phương thức liên lạc với cậu, gần đây tớ lại chuyển về Bắc Lâm, sau này thường xuyên liên lạc.”

 

Tuy rằng Chu Phù chỉ coi câu cuối cùng là khách sáo, nhưng dù sao cũng là bạn học cũ, thêm phương thức liên lạc không có gì đáng trách, cũng không có lý do gì từ chối, cô thuận miệng nói “Được”, trực tiếp dùng điện thoại quét Wechat của anh.

 

Một giây sau, Trần Kỵ xách ly dương chi cam lộ đi về phía hai người.

 

Sau khi đứng lại trước mặt Chu Phù, đầu lưỡi không vui đẩy đẩy hàm dưới, trong ánh mắt như cất giấu d.a.o găm, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trước mặt Chu Phù.

 

Một lát sau, anh dường như nhớ tới cái gì đó, lấy điện thoại ra, đầu ngón tay tùy ý ở trên màn hình lướt vài cái, sau đó lập tức giơ đến trước mặt đối phương.

 

Lớp trưởng hiển nhiên bị hành động này của anh làm cho bối rối, sửng sốt: “…?”

 

Dáng người Trần Kỵ cao lớn, cho dù là đứng ở trước mặt người đàn ông, cũng như cũ trên cao nhìn xuống.

 

Anh lười biếng cụp mắt nhìn đối phương, giọng nói trầm trầm: “Anh bạn, đã từng thấy giấy chứng nhận kết hôn chưa? Tôi, và, cô ấy.”

 

Chu Phù nhịn cười: “…”

 

Trần Kỵ vẫn tiếp tục nói: “Bắt chuyện cũng được, nhưng phải chọn người, không phải thấy người đẹp liền đến gần, cô gái này là của tôi.”

 

“Đã đăng ký kết hôn, được pháp luật bảo vệ, em sẽ không phải là muốn thăm dò ở biên giới phạm pháp chứ?”

 

Chu Phù: “…”

 

Chờ lớp trưởng đi rồi, khuôn mặt trầm xuống của Trần Kỵ vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.

 

Chu Phù cảm thấy buồn cười, nói: “Anh làm gì vậy, người đó chính là lớp trưởng mà buổi trưa em gặp ở cửa công ty, đã nói với anh rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-206.html.]

 

Trần Kỵ nhướng mày, giọng điệu có chút ngạo mạn: “À, vậy em nói không yêu sớm anh tin.”

 

“…?”

 

“Tốt xấu gì cũng nhìn mặt ông đây gần nửa năm rồi, bộ dạng kia, không đến mức đó.”

 

Chu Phù: “…”

 

Cô suy nghĩ một chút, chỉ nói đơn giản: “Lớp trưởng rất tốt, sau khi mẹ em qua đời, có người bắt nạt em, lúc ấy không ai dám giúp em, lớp trưởng còn nguyện ý quan tâm một chút.”

 

Kết quả không tới vài ngày, lớp trưởng cũng bởi vì xen vào việc của người khác mà bị Phó Kỳ Hữu đánh gãy hai chân.

 

Bầu không khí trường tư năm đó cô học, so với đại học công lập bình thường mà nói kém hơn nhiều.

 

Đại đa số học sinh trong nhà đều không giàu thì cũng cao quý, mà Phó Kỳ Hữu là người có gia cảnh tốt nhất trong toàn bộ trường tư, ăn nói ngang ngược không việc ác nào không làm.

 

Từ khi Chu Phù vừa vào trường, liền bởi vì diện mạo thật sự xuất chúng mà bị hắn theo dõi, nhưng lúc ấy cha mẹ cô đều còn, nhà họ Chu cũng không thua nhà họ Phó, hắn lại chỉ là con riêng của nhà họ Phó, cho dù theo dõi Chu Phù cũng không có gan có ý định với cô.

 

Sau đó mẹ Chu Phù qua đời, ba đi Anh, cô ở nhà họ Chu không còn chỗ dựa, ở trước mặt người như Phó Kỳ Hữu liền không có sức chống lại.

 

Phó Kỳ Hữu coi trọng cô, muốn cô làm bạn gái của mình.

 

Người với người rốt cuộc có chênh lệch, rõ ràng là cùng một tuổi, nhưng ở trong sân trường cũng là nhân vật không ai bì nổi.

 

Con người Trần Kỵ dùng vũ lực hợp lý, cũng không vô cớ mà bắt nạt kẻ yếu.

 

Phó Kỳ Hữu thì ỷ thế h.i.ế.p người, chuyên chọn quả hồng mềm mà bóp (*).

 

(*) Quả hồng chưa chín quá cứng, ngược lại bóp không được, sau khi chín liền mềm đi, mềm nên có thể bóp nó. Ví dụ như những người thường bắt nạt kẻ yếu trong cuộc sống.

 

Trần Kỵ ở trước mặt cô, ngay cả thô tục cũng không nỡ để cho cô nghe.

 

Mà Phó Kỳ Hữu lại nói thẳng muốn cô lên giường với mình.

 

Cô đương nhiên sẽ không đồng ý, Phó Kỳ Hữu liền nói muốn giày vò đến khi cô cam tâm tình nguyện mới thôi.

 

Đó là lý do tại sao những vết sẹo trên tay và đùi cô đến.

 

Cho dù đau đến muốn chết, cô cũng không muốn.

Loading...