Nếu lái xe trong giờ cao điểm, kẹt xe thì cũng hơn một tiếng, tính cả cả về cũng gần 3 tiếng lái xe, chỉ vì nấu cho cô ăn thì thật là vất vả, cô cũng nhõng nhẽo như .
Chu Phù nhớ tối hôm qua ở trong thư phòng đến hơn nửa đêm, cho đến khi cô ngủ cũng thấy về, buổi sáng dậy sớm để chuẩn bữa sáng cho cô , nên bây giờ cô khỏi cảm thấy đau lòng cho , cô vội :【Vậy đừng về.】
Trần Kỵ:【?】
【Em ý gì, vì cho về nhà?】
Chu Phù vội giải thích:【Em là buổi trưa em cùng chị Phương Hân ăn, em hẹn , cần về nấu cơm, ở bên đó ăn chút gì đó tìm khách sạn nghỉ ngơi sẽ thấy thoải mái hơn, ? 】
Cô sợ nếu thẳng với là lo lắng chạy ngược chạy xuôi sẽ vất vả thì Trần Kỵ sẽ ngay lập tức , cũng chẳng tác dụng gì nên cô chỉ đơn giản là cô hẹn .
cô đang nghĩ gì Trần Kỵ chứ, nhếch môi hỏi cô:【Đau lòng cho ?】
Chu Phù chớp mắt, cô cũng vòng vo:【Ừm.】
Trần Kỵ cũng cố chấp nữa:【Cũng , em ăn cơm cho , đừng tưởng ai để ý thì thể qua mặt .】
Thật điều cô , so với việc chạy xe ba tiếng mệt nhọc thì một buổi trưa gặp cô, thể ăn cơm cùng cô mới là sự khó khăn đối với Trần Kỵ.
mà cô gái của khó khăn lắm mới đau lòng cho một , cố mà chịu thôi.
Buổi trưa, Chu Phù và Phương Hân hẹn ăn ở một quán cơm gần công ty.
Màu sắc tệ nhưng hương vị ngon bằng Trần Kỵ nấu.
Trong chuyện ăn uống, Chu Phù Trần Kỵ chiều chuộng nên lúc ăn cô ăn từng miếng nhỏ.
Phương Hân cảm thấy cô quá gầy, khó khăn lắm mới bắt cơ hội ăn cơm chung với cô nên ngừng chất đầy thức ăn bỏ chén của cô khiến cô dở dở . Thế nhưng Chu Phù cũng thành thật ăn hết.
Phương Hân thấy cực kì lòng.
Lúc nghỉ trưa, Chu Phù với Trần Kỵ chuyện , Trần Kỵ đối với hành động của Phương hân cũng tỏ vẻ lòng và khen ngợi nên quyết định cuối năm sẽ tăng 50% tiền thưởng cho cô .
Chu Phù cũng thuận miệng hỏi:【Vậy của em ?】
Trần Kỵ:【Em? Về nhà xem cân nặng của em sẽ tính .】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-194.html.]
Cái , chỉ cái dở, Chu Phù ngay lập tức bỏ dở cuộc đối thoại:【… Nghỉ trưa gặp .】
Trần Kỵ ở bên điện thoại nhếch môi.
Lục Minh Bạc lúc đang ở bên cạnh Trần Kỵ, biểu cảm của mới nhịn mà ớn lạnh: “Anh …yêu đương đến mức đó luôn hả.”
“Thật vất vả mới chút thời gian rảnh rỗi, cần ở bên thế dán mặt điện thoại chứ?”
Trần Kỵ cũng lười nhướng mắt , hờ hững : “Cậu yêu đương thì chuyện phiếm ?”
“Đã nhiều năm , còn cái gì để nữa.” Lục Minh Bạc thuận miệng đáp.
Trần Kỵ lặng lẽ quét mắt Lục Minh bạc, bình tĩnh thẳng: “Cô gái của thì tự dỗ, nếu dựa cái gì mà ở bên ?”
Đôi khi Trần Kỵ cảm thấy cái thằng ch.ó đúng là may mắn.
Đại đa trong bộ phận thiết kế của Phù Trầm đều là nghiện Intermet, khi ăn xong họ mới rảnh rỗi vì ai ngủ sớm cả, mỗi đều giường gấp mà lướt điện thoại mục đích.
Đơn Đình Đình điện thoại thở dài: “May mà buổi trưa thật yên tĩnh.”
Bởi vì cô chiêu nào đó thích ríu rít ngừng về quá khứ mơ hồ mặt ở đây.
Vừa dứt lời, tất cả đều hiểu rõ và cảm nhận .
Nhắc tới cô chiêu , huyệt Thái Dương của Phương Hân giật giật.
Tuy là Trần Kỵ giao cô chiêu đó cho lão Dư nhưng lão Dư mới tiếp quản dự án, đội ngũ là những mới mới tuyển đầu tiếp nhận mấy hạng mục thực tế, nên kinh nghiệm cần đến chỉ bảo, ngày nào cũng bận đến sứt đầu mẻ trán nên cuối cùng vẫn là Phương hân tiếp nhận.
Phương Hân đưa tay nhéo nhéo sống mũi, lộ vẻ mệt mỏi hiếm thấy: “Đây là đầu tiên chị thấy đồ án khó sửa như thế, là . Trước chị cũng hướng dẫn các thực tập sinh ở công ty nhỏ khác, học đại học khoa chính quy năm một năm hai, chị mới ngoài hít thở chút khí, để cô vẽ đồ án mà cũng xong, những thứ cơ bản nhất mà cô cũng , thể tin là học ở trường danh giá ở nước ngoài trình độ .”
Đôi tay Lý Thuận gối đầu, chia sẻ tin tức độc nhất vô nhị: “Em cũng mới đây cô đúng là là dân chuyên trong lĩnh vực .”
Đơn Đình Đình giọng trong trẻo: “Hả? Ý là ?”
Lý Thuận : “Cô đổi ngành giữa chừng, từ nhỏ đến lớn đều học nhạc, lúc nhỏ vẫn học violon đó đổi thành dương cầm, thi dương cầm để thi đại học, đó là một cơ sở chi nhánh danh nghĩa một trường âm nhạc chính, liên quan gì đến trường đại học . Không vì nguyên nhân gì mà nửa đường chuyển qua học kiến trúc, ba cô quyên góp cho trường một cái thư viện nên cô mới trong danh sách học, nếu như tính rõ thì cô và sếp căn bản học cùng trường.”
Phương Hân như khai sáng: “Khó trách, hèn gì cô còn hiểu ống lõi là gì mà.”