Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Anh Luôn Ở Đây - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-02-19 03:50:19
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ là bởi vì tuổi trẻ tinh thần phấn chấn, sức chịu lạnh dồi dào, Trần Kỵ đây thích mặc áo len.

 

Không giống với bệnh liên tục như Chu Phù, bên trong của , tinh thần và thể lực cũng đủ, tập thể dục quanh năm, tố chất cơ thể thật , hiếm khi lúc mắc bệnh, cho dù là mùa đông lạnh hơn nữa, cũng dường như cảm giác lạnh.

 

Trước khi tặng áo len cho , Chu Phù từng với rằng cả ngày cứ như mặc quần áo, thật cũng bộ đều mặc, chỉ là mặc ít, ít đến chút quá đáng.

 

Trong thời tiết xuống thấp cô cần dùng áo bông dày bọc từ đầu đến cuối, khăn quàng cổ, mũ và găng tay dày, còn Trần Kỵ thể mặc nhiều áo khoác, coi như nể mặt ông trời.

 

Trước khi Chu Phù tặng cho chiếc áo len đầu tiên, từ áo len bao giờ tồn tại trong từ điển và phòng đồ của Trần Kỵ.

 

Thân hình cao lớn, xương cốt cũng rộng rãi, cả khá cường tráng, đại đa áo len đối với đều nhỏ.

 

Cái loại cảm giác trói buộc mãnh liệt thích, bao giờ là một thể dễ dàng trói buộc.

 

Chu Phù thể trói buộc .

 

Tất cả những gì liên quan đến cô, một tiếng mà tiếp nhận bộ.

 

Tay nghề đan áo len của cô kém, nhưng cũng may là kém, sợi đan lỏng lẻo, nhưng Trần Kỵ mặc , ngược thoải mái.

 

Sau đó tắm rửa vài , khi co rút , càng ngày càng thích hợp.

 

Lúc khi nhận áo len, Trần Kỵ còn từng trêu chọc cô, cho dù lật tung bộ thị trường mấy cũng tìm cái nào kém hơn cô đan.

 

cũng tìm cái nào thích hợp hơn cô đan, còn khiến thích.

 

Chu Phù nhớ rõ đó lâu, cuối tuần khi nhiệt độ Bắc Lâm hạ xuống, Hứa Tư Điềm hẹn cô ngoài dạo phố, mua thêm quần áo mùa đông.

 

Toàn bộ quá trình thấy cô chọn quần áo gì, ngược lôi kéo cô, dạo cả cửa hàng quần áo nam ở trung tâm thương mại.

 

Vừa chọn còn khoa tay múa chân bên ma nơ canh gỗ bên cạnh, Chu Phù động tác cẩn thận thuần thục của cô , thuận miệng hỏi: “Cậu chọn cho Lục Minh Bạc ?”

 

Hứa Tư Điềm lúc đang dùng ngón tay vuốt ve chất liệu quần áo, ngẩng đầu “Ừ” một tiếng, đương nhiên trả lời cô: “Ngoại trừ , còn thể chọn cho ai chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-186.html.]

 

Chu Phù cách ăn mặc của Hứa Tư Điềm lúc theo bản năng, nếu như nhớ lầm thì bộ quần áo cho xem một thời gian , chiếc váy trong bức ảnh chụp cuộc sống ở trường đại học vài năm hẳn là cùng một bộ.

 

Nhìn , cô vẫn giống như hồi trung học, tiết kiệm nhiều tiền , đối với Lục Minh Bạc tương đối cam lòng tiêu tiền.

 

Chu Phù suy nghĩ một chút, cảm thấy trong lòng khó chịu, cố gắng với cô : “Không bằng lát nữa dạo cửa hàng trang phục nữ ?”

 

Hứa Tư Điềm a một cái, hỏi: “Quần áo mùa đông của còn mua xong mà? Được , mấy bộ tớ lập tức mua xong sẽ với .”

 

“Cũng …” Ngữ khí Chu Phù yếu .

 

Mấy năm qua cô quả thật chỉ vài bộ quần áo giặt giũ qua , nhưng hiện giờ ngược thật sự thiếu.

 

Trong các công việc hàng ngày của cô, Trần Kỵ đều nguyện ý quan tâm cô, một tay lo liệu cho cô.

 

Chu Phù về mặt vật chất vẫn dễ thỏa mãn, thói quen đòi hỏi, Trần Kỵ giống như tính tình cô như thế, chờ cô chủ động mở miệng, dường như chờ , cho nên luôn thói quen nghĩ đến cái gì liền cho cái đó, cho càng nhiều càng .

 

Những cô gái khác , cô , cô gái khác , cũng cho cô tất cả.

 

Từ lúc Bắc Lâm còn thu, phòng đồ của Chu Phù giống như lúc ở Kim Đường, Trần Kỵ mua thêm đầy ắp.

 

Thỉnh thoảng cô thấy những mẫu yêu thích khác, cũng sẽ tự mua thêm một ít, nhưng đều là nhu cầu cuộc sống, chỉ là trò tiêu khiển thôi.

 

Chu Phù do dự nên thế nào cho , dứt khoát thẳng: “Mua cho một ít .”

 

Hứa Tư Điềm cầm mấy chiếc áo khoác nam, đầu cô, chớp chớp mắt: “Tớ cần , tớ đủ mặc .”

 

liên tiếp so sánh mấy mẫu, cuối cùng quyết định xong, bảo nhân viên cửa hàng lấy tính tiền, lúc mới giải thích với Chu Phù: “Cậu , đám đàn ông , bề ngoài trông giống , lưng là chủ cửa hàng rảnh tay,  cái gì cũng quan tâm, mùa đông hàng năm nếu tớ quan tâm cho , tớ hoài nghi đều thể lập tức lười đến mức lấy đồng phục của Kim Đường tiếp tục mặc.”

 

Hứa Tư Điềm quẹt thẻ nhập mật khẩu, nghiêng đầu về phía Chu Phù, hỏi: “Cậu chọn hai bộ cho Trần Kỵ ?”

 

“Ôi chao, tớ với , đàn ông đều giống , chúng quan tâm thì bọn họ sẽ giống ai cả. Mấy năm ở đây nên , vị nhà , gần như đến thu đông, liền lấy cái áo len màu đen mặc, bao nhiêu năm trôi qua , rõ ràng kiếm một gia tài giàu như thế mà giống như .”

 

Suy nghĩ của Chu Phù nhất thời dừng ở quá khứ chút lâu, ánh mắt dính , nhóc con xổm mặt đất, động tác giày tay vô tình dừng , một hồi lâu động tĩnh.

Loading...