Trần Kỵ nhướng mày: “Hả?”
Chu Phù đặt hai tay lên vai , mười ngón tay đan ôm cổ theo bản năng, cô l.i.ế.m liếm môi, hít một thật sâu, cô đợi Trần Kỵ đồng ý mà cứ thế gần , hôn đôi môi còn hôn khuôn mặt cô.
Sau khi chuyện xong cô mới cảm thấy chột muộn màng, cô cẩn thận ngước mắt sắc mặt , bất chấp tất cả mà giải thích: “Chiêu, chiêu gọi là…cưỡng đoạt… nên cần đồng ý…”
Trần Kỵ: “…”
Một lát , tiếng trầm thấp của đàn ông vang lên, trong tiếng còn ý nhạo cho gương mặt Chu Phù đỏ lên.
Anh thản nhiên bình luận: “Vậy thì em cũng khá ngang ngược đấy.”
“…” Chu Phù mím môi , “Cũng, cũng bình thường thôi.”
“Không nghĩ đến việc ngang ngược hơn chút ?” Trần Kỵ như mà nhếch miệng.
Chu Phù nhất thời phản ứng kịp: “Hả?”
Bàn tay to của đàn ông đặt ở đầu cô nữa, tiếp tục sử dụng cái gọi là cưỡng đoạt như cô , giọng trầm trầm vấn vít bên tai: “Mở miệng , dù em cũng nếm thử vị nước mắt của chứ.”
Sau khi hôn xong, gương mặt Chu Phù đỏ bừng, dù hít thở sâu mấy cũng thể nào bình tĩnh trái tim đang đập nhanh .
Cả mềm nhũn .
Trần Kỵ ôm cô gái của mà nhẹ.
Nghe tai Chu Phù thì đó là sự nhạo trầ,n trụi.
Theo đuổi mà theo thành cái kiểu , thật là mất mặt quá .
mà vẻ… Cũng thành công nhỉ?
Ít nhất, chiếm hời cũng là cô chiếm , trừ việc thể khiến chính miệng đồng ý ở bên thì chuyện đều .
Ôm Trần Kỵ một lúc thì Chu Phù cũng ý dậy.
thật là cô thấy luyến tiếc, chỉ là… cái tay ngang ngược của Trần Kỵ còn chịu lấy … cô dám động đậy và cũng dám gì thiếu suy nghĩ.
Một lúc lâu , Trần Kỵ cuối cùng cũng lên cô: “Trong công việc dạy em vẽ thì đồng ý, nhưng theo đuổi còn tự dạy em?”
Chu Phù: “…”
“Ôm cũng ôm, hôn cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-178.html.]
Chu Phù: “…”
“Không chỉ giải đáp thắc mắc, mà còn trực tiếp dạy, còn thường xuyên theo dõi đốc thúc, thúc giục thì tích cực chủ động, thái độ quá nghiêm chỉnh.”
Chu Phù: “…”
Đừng mắng, đừng mắng nữa, cô mức độ nghiêm trọng của vấn đề mà.
Trần Kỵ hết câu đến câu khác, bình tĩnh mà phân tích biểu hiện mấy tháng nay của cô, đó dừng một lát, chuyển chủ đề hỏi cô: “Chu Phù, rốt cuộc em theo đuổi xong ?”
“Hả?” Nghe Chu Phù mở to mắt, mất hết sự bình tĩnh , cô dậy khỏi , bình tĩnh , “Vẫn , ?”
Chẳng lẽ là vì cô theo đuổi quá tệ nên mất hết kiên nhẫn, cho phép cô theo đuổi nữa.
Chu Phù há miệng thở dốc, cô vô thức xê dịch cơ thể, còn kịp sửa tư thế thì bàn tay to lớn của đàn ông giữ lấy, giữ vững như tư thế lúc đầu.
Cô nhăn nhăn mày, lúc cô chỉ nghĩ đến việc định cảm xúc của Trần Kỵ, Chu Phù vội : “Anh đừng gấp, em, em còn nhiều chiêu thức lợi hại dùng tới…”
Hay lắm, giờ cô học cách hứa lèo với , bây giờ Trần Kỵ cố gắng lắm mới nhịn : “Lợi hại như thế nào?”
Chu Phù tạm thời nghĩ , cô chỉ còn cách cắn răng mà : “Anh để em tiếp tục theo đuổi thì chẳng sẽ ?”
Trần Kỵ hắng giọng: “Chu Phù.”
“Hả?”
“Em việc theo đuổi khác, ngoại trừ chú ý đến một kỹ thuật đặc biệt, còn một quá trình như đáng kể nhưng cần thiết thể bỏ qua?” Vẻ mặt Trần Kỵ đắn giống như là đang nghiêm túc dạy dỗ cô.
Thái độ của Chu Phù cực kì nghiêm chỉnh giống như đang một vấn đề nghiêm túc nào đó, thế, cô vô cùng ham học hỏi mà hỏi : “Là gì?”
Trần Kỵ cũng thật sự dạy cô: “Ít nhất thì trong quá trình theo đuổi, em thi thoảng cũng hỏi đối phương là thể ở bên , nếu đối phương đồng ý với em chứ? ?”
Chu Phù chớp chớp mắt bắt đầu nhớ thời gian theo đuổi mấy tháng , đúng thật là cô hỏi câu đó.
Sau khi nhớ , cô nhất thời .
Trần Kỵ lười biếng mà nhướng mắt, cực kì hào phóng mà bắt đầu ví dụ cho cô xem: “Ví dụ như bây giờ chuẩn theo đuổi em, chắc chắn sẽ hỏi em một câu.”
“Chu Phù.”
“Hả?” Cô gái đang thất thần thì gọi tên, cô thuận miệng đáp .
Trần Kỵ bình tĩnh cô, giọng điệu vẻ lơ đãng nhưng biểu cảm nghiêm túc từng : “Chúng ở bên , bạn gái nhé, ?”