Hai bạn cùng phòng tức giận đến trợn trắng mắt, mà Trần Kỵ chỉ nghiêng đầu liếc Chu Phù, tâm tư bộ đều ở câu .
“Mẹ cô sớm chết, cơ bản là cha cô cần đứa con gái như cô nữa.”
Sắc mặt đàn ông trầm xuống, mấy năm nay, Chu Phù rốt cuộc trải qua cái gì, đang trải qua cuộc sống như thế nào.
Anh chỉ hy vọng rằng cô gái của thể kể cho tất cả những tủi của cô một cách chi tiết mà hề đắn đo.
Đừng lúc nào cũng tự gánh vác, thể bảo vệ cô.
Bốn trong ký túc xá đều là cùng một chuyên ngành, cho nên giờ phút cho dù tan rã trong vui, vài phút gặp ở cùng một buổi tọa đàm.
Đám Chu Phù trễ một bước, khi tới hội trường, vị trí gần như đầy.
Chu Phù chút kinh ngạc, đối với sinh viên sắp nghiệp mà , tâm trạng ứng phó với bài giảng đều chút qua loa, thể đến thì cố gắng kiếm cớ đến. Đây là đầu tiên cô thấy rầm rộ đến mức còn chỗ như , bất giác thầm một câu: “Sao nhiều như chứ?”
Cô gái tóc xoăn theo phía , vội trả lời cô: “Cậu ?”
“Hả?”
“Hiệu trưởng của chúng mất nhiều công sức, rốt cuộc cũng mời đàn cũ nghiệp trở về trường chúng đôi lời, là buổi tọa đàm hôm nay.” Cô suy nghĩ một chút, vỗ vai Chu Phù, “Ôi, suýt chút nữa tớ quên mất, đó là công ty xây dựng Phù Trầm đấy, lúc tớ với rằng trai, thể mới thực tập, còn cơ hội thấy , cho nên ấn tượng gì, nhưng trong chốc lát là thể thấy.”
“Nghĩ về điều đó thật thú vị, trong hội trường mênh m.ô.n.g đều hướng về , hơn nữa bên trong còn ít viện khác tất cả đều tin đến thăm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-169.html.]
Chu Phù chớp chớp mắt mấy cái, liếc mắt Trần Kỵ bên cạnh theo bản năng, cô từng qua tin đồn Trần Kỵ lúc ở Bắc Lâm, nhưng năm cô nhập học cũng Anh, hôm nay xem như là đầu tiên trực quan chứng kiến sự rầm rộ như .
Rõ ràng lên bục chuyện là Trần Kỵ, ngược cô tự giác mà căng thẳng.
Hai bạn cùng phòng xung quanh, cuối cùng chỉ tìm mấy chỗ trống gần Tiêu Kỳ, kiên trì kéo Chu Phù sang bên .
Lúc vẻ mặt đắc chí của Tiêu Kỳ còn tiêu tan, thấy mấy tới mặt, còn quái gở một câu: “Ơ, từng học đại học, ngay cả tọa đàm cũng thích tham dự .”
“… Có vấn đề gì !”
Chu Phù một từ ngữ mắng chửi tàn nhẫn nhất cả đời, mà phía khuôn mặt nhỏ nhắn, ôm cánh tay Trần Kỵ như bao che khuyết điểm, để cho ở nơi cách Tiêu Kỳ xa hơn một chút, còn ngăn ở chính giữa.
Trần Kỵ từ đến nay đối với những châm chọc khiêu khích quá để ý, cuối cùng còn bộ dạng “hung dữ” mắng chửi của cô gái nhỏ nhà chọc , khẽ nhếch khóe môi.
Vài mới vị trí, tiếng của hiệu trưởng bục phát biểu thông qua âm hưởng vờn quanh bốn phía, truyền khắp ngóc ngách của hội trường lớn.
Lời dạo đầu khác gì buổi tọa đàm lớn nhỏ đây, các sinh viên bục đều thiếu hứng thú.
Có chuyện phiếm, lặng lẽ ôm điện thoại chơi game, thậm chí ngủ gật trong vòng vài phút ngắn ngủi.
Dù mục đích các cô tới tọa đàm vô cùng rõ ràng.
Vài phút , bài phát biểu của hiệu trưởng rốt cuộc cũng tiến giai đoạn kết thúc.
Chỗ bậc thang ánh sáng lờ mờ, chủ nhiệm khoa khom , gian nan di chuyển đường về phía , rốt cuộc cũng tìm Trần Kỵ ở ghế , nhịn thở phào nhẹ nhõm, đó ngẩng lên nụ với : “Em cho dễ tìm chứ, đều sắp xếp cho em vị trí ở phía , còn chen chúc ở chỗ .”