Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Luôn Ở Đây - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-02-16 12:56:17
Lượt xem: 11

Lời này sao càng nghe càng kì lạ, môi Chu Phù mím chặt, không được tự nhiên mà dịch sang bên cạnh một tấc, không dám lên tiếng.

 

Trần Kỵ hừ cười một tiếng, vẻ mặt không tập trung, tiếp tục thản nhiên mà châm chọc cô: “Theo cách nói này của em, có phải từ đầu đến chân ông đây đều phải xả thân cho em chạm một lần, mới có thể khiến em tự giác tiến hành một số ràng buộc thích hợp đối với hành vi của mình không?”

 

Chu Phù liếm. môi dưới, mi mắt khẽ chớp, nói thầm: “Cũng không phải hoàn toàn không có lý.”

 

Đầu lưỡi người đàn ông đẩy đẩy hàm dưới, nheo mắt lại: “Chu Phù, không thể không nói, em chiếm hời của người khác thật nhiều.”

 

Chu Phù bị anh nói một câu lại một câu làm cho mặt đỏ tới mang tai, cô dứt khoát vò đầu bứt tai: “Vậy tốt nhất là anh phải sớm quen đi, điều chỉnh tốt tâm tình, không chừng sau này chuyện như vậy có thể sẽ càng nhiều hơn, dù sao thì em cũng được pháp luật bảo vệ, anh không quản được em đâu.”

 

Trần Kỵ lúc này thật sự bị cô chọc cười, tiếng cười trầm thấp quanh quẩn trong phòng khách trống trải, làm tim Chu Phù đập loạn nhịp: “Vậy tôi thật sự rất sợ nha.”

 

Chu Phù: “…”

 

Trần Kỵ miễn cưỡng nhướng mí mắt, tiếp tục thờ ơ nói: “Nhưng tôi cũng phải nhắc nhở em một câu, nếu ông đây thật sự muốn làm em, đó cũng là hợp pháp.”

 

Chu Phù: “…”

 

Nếu đổi lại là trước kia, Chu Phù còn không chừng dám nói một câu cứng đầu “Có bản lĩnh thì anh cứ làm đi”, thế nhưng đêm nay cô lại không dám.

 

Bởi vì cảm xúc ngắn ngủi vừa rồi nói cho cô biết, anh hẳn là…thật sự có bản lĩnh đó…

 

Cuộc sống ở đây ấm áp và bình thản thỉnh thoảng trộn lẫn với cãi nhau lặng lẽ trôi qua cực nhanh. Chớp mắt đã đến trung tuần tháng chín, ngày khai giảng của sinh viên đại học Bắc Lâm.

 

Kiến trúc học chính quy năm năm, đây là năm cuối cùng Chu Phù ở trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-152.html.]

 

Giai đoạn năm thứ năm đại học, nhà trường không sắp xếp thêm bao nhiêu chương trình học, chỉ cần ngày khai giảng mang theo học phí báo danh, thêm vài ngày ở trong trường nghe tư vấn hướng nghiệp và buổi tọa đàm động viên, sau đó mỗi người có thể trở về nhà tiếp tục thực tập.

 

Thù lao phúc lợi mà Phù Trầm cấp cho nhân viên vô cùng khả quan. Chu Phù chăm chỉ thực tập hơn hai tháng, rốt cuộc ở đại học trong một năm cuối cùng này, cô cũng không cần lại vì mấy ngàn đồng học phí kia mà rầu rĩ.

 

Đây cũng coi như là lần khai giảng mà gánh nặng tâm lý nhẹ nhất trong mấy năm qua của cô.

 

Đêm trước khi xuất phát đến trường, Chu Phù thu dọn được một nửa vali hành lý bày trên thảm phòng, tâm tình sung sướng ngâm nga bản ballad. Cô đi ra đi vào từ trong ra ngoài, di chuyển qua lại bên ngoài phòng ngủ và phòng khách.

 

Thời gian cô ở chỗ Trần Kỵ cũng không ngắn, phạm vi sinh hoạt bình thường cũng không chỉ giới hạn ở một phòng ngủ chính, đồ dùng hàng ngày thuộc về cô gần như trải rộng khắp cả căn nhà, đồ cần thu dọn cũng không ít.

 

Cô Lỗ đi theo sau Chu Phù chạy vào chạy ra, Trần Kỵ nắm điều khiển từ xa ngồi ở trên sô pha, giống như đang nghiêm túc xem phim, một chút cũng không thèm để ý đến tình huống bên Chu Phù. Thật ra một giây anh cũng không nhìn vào, tất cả tâm tư đều tập trung vào động tĩnh của cô.

 

Thấy cô chạy tới chạy lui gần một tiếng, cuối cùng Trần Kỵ lạnh lùng mỉa mai một câu: “Không biết còn tưởng rằng em muốn di dân ra nước ngoài định cư đấy.”

 

“Không bằng em chuyển cả tòa nhà này sang bên cạnh trường học đi, nhìn điệu bộ này của em cứ như không có ý định quay lại vậy, không phải chỉ trở về một tuần sao?”

 

Thật ra Chu Phù cũng không có ý định mang theo nhiều đồ, chủ yếu là thói quen sinh hoạt thường ngày của cô không tốt lắm, đồ đạc tiện tay cầm tiện tay đặt, làm cho khắp nơi đều có. Khi cô chưa chuyển đến, cơ bản là căn nhà thuộc về một phong cách vắng lặng xa xỉ và trống rỗng.

 

Từ sau khi cô chuyển đến, hơi thở cuộc sống của cả nhà càng đậm đà, đồ dùng thuộc về cô gái nhỏ dần dần có thể thấy được ở khắp nơi.

 

Trần Kỵ ở phương diện này vô cùng nuông chiều đối với cô, bình thường anh tiện tay thu dọn giúp cô. Hầu hết thời gian, anh cũng thích duy trì kiểu tình trạng hơi có chút hỗn độn này, vì anh luôn cảm thấy như vậy mới thật sự giống như một gia đình, mà không phải là nơi ở tạm thời sạch sẽ đến mức lạnh lẽo như trước kia.

 

Chỉ là kể từ đó, lúc Chu Phù vội vã muốn dùng một thứ gì đó, trong chốc lát cơ bản là không nhớ ra rốt cuộc để ở đâu, cho nên anh cũng muốn nhân cơ hội này để dọn dẹp cho tốt.

 

Cô thuận miệng đáp: “Không có cách nào khác, tâm tình tốt nên em thuận tiện dọn dẹp bên ngoài một chút.”

Loading...