Anh Luôn Ở Đây - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:47:22
Lượt xem: 8
Trần Kỵ không chờ Lý Thuận đồng ý, anh uể oải đi đến bên cạnh Chu Phù, đưa tay ra để lấy tấm vé xem phim khỏi tay cô.
Chu Phù ngước mắt lên theo bản năng, khoảnh khắc cô đối mặt với tầm mắt của anh, cô cảm thấy khóe môi của người đàn ông cong cong một cách khó nhận ra rồi sau đó nhanh chóng khôi phục như thường.
Như không có chuyện gì xảy ra.
Vài giây sau, điện thoại di động của Lý Thuận đặt ở bàn làm việc rung lên.
Là Trần Kỵ tiện tay chuyển qua bao lì xì tận 2 trăm.
Lý Thuận tiện tay bấm vào xem, không ngẩng đầu mà hỏi: “Sếp, một vé chỉ có 77 tệ, sao anh lại chuyển nhiều như vậy? Vé của Tiểu Chu là tôi đưa cho cô ấy, anh không cần đưa thêm, hơn nữa hai vé tổng cộng cũng không đến 2 trăm, còn dư 46 tệ, tôi chuyển lại cho anh nhé?”
Trần Kỵ nghe vậy, thờ ơ không thèm để ý rồi nói: “Vậy số dư đó coi như là tiền an ủi cho nhân viên thất tình đi.”
Lý Thuận ngẩn người, phải một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại, trái tim anh ta bị lời nói lạnh như băng của Trần Kỵ làm tổn thương, khóc không ra nước mắt: “Tôi chỉ là làm thêm giờ thôi! Tạm thời không có thời gian đi xem phim lần sau nhất định còn cơ hội, sao có thể thất tình chứ!”
Anh ta nói xong, còn nhìn về phía Chu Phù: “Tôi nói có đúng không? Em Tiểu Chu.”
Chu Phù xấu hổ mà hơi mím môi, cảm thấy có lỗi mà uyển chuyển từ chối: “Thật ngại quá, chúng ta có thể không thích hợp…”
Lúc này đôi mắt Lý Thuận mở to, tại sao đả kích hết lần này tới lần khác ập tới, ào ạt và dồn dập như thế.
Lão Dư ở đối diện đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm về nhà thấy vậy không khỏi ngửa đầu cười to.
Sắc mặt Lý Thuận chua xót, bèn ủy khuất: “Lão Dư, anh cười cũng lớn quá rồi đó…”
Nói xong, anh ta lại quay đầu nhìn về phía Trần Kỵ: “Sếp! Vậy thì tiền an ủi thất tình này anh đưa cũng quá ít rồi đó! 46 tệ thì nhằm nhò gì! Còn bị lẻ nữa! Tôi ăn McDonald’s còn không đủ đâu.”
“Sao lại không đủ? Chẳng phải bữa ăn dành cho người ế mới ra voucher chỉ có 46 tệ 1 phần sao?” Lão Dư cười đến nỗi lộ cả nướu răng, “Đừng nói nữa, tiền an ủi mà sếp đưa cho em cũng vừa đủ tiễn em một bữa lên đường đấy.”
“Hơn nữa, 2 vé của em là 2 vé kề nhau à?” Lão Dư suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói: “Em cảm thấy nếu một cô gái bình thường, đầu óc không bị chấn thương gì buổi tối ngồi xem phim cạnh một người có thân phận và diện mạo như sếp, liệu xem xong thì người ta có còn nhớ em là ai nữa không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-111.html.]
“46…” Lão Dư nhỏ giọng nhắc lại số tiền, ý cười không hề che giấu, “Ngay cả cái con số này cũng nhắc nhở em hãy c.h.ế.t tâm đi.”
Chu Phù: “…”
Lý Thuận: “#…#¥%#”
Vào lúc chiều thứ sáu, mọi người vốn không còn tập trung làm việc, ai cũng đang chờ đợi để được tan làm vào cuối tuần.
Trần Kỵ chưa bao giờ đặt ra bất kỳ yêu cầu nào về thời gian và điểm danh, anh quay lại văn phòng lấy chìa khóa xe, thản nhiên chào mọi người rồi bảo rằng nếu không có việc gì nữa thì có thể tan làm rồi.
Mọi người đồng thanh hô hào “Sếp vạn tuế”.
Sau tiếng reo hò, mọi người lục tục giải tán, bộ phận thiết kế chỉ còn lại mỗi Lý Thuận với 2 hàng nước mắt chảy đầy thương tâm.
Chu Phù chậm rãi thu dọn túi xách của mình, cô đang định đeo lên vai để đi thì Trần Kỵ đột nhiên đi đến phía sau cô, thản nhiên vươn tay lấy túi của cô rồi thong thả đi về phía thang máy.
Chu Phù trợn mắt, cô chột dạ mà nhìn Lý Thuận, người duy nhất còn sống trong văn phòng, thấy anh ta đang rầu rĩ đắm chìm trong sự nghiệp tăng ca của mình không hề ngẩng đầu lên thì cô mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó chạy chậm đuổi theo phía sau Trần Kỵ.
Những người còn lại của bộ phận thiết kế đã vào thang máy những lượt đầu tiên và đi xuống tầng dưới, lúc này toàn bộ thang máy không còn ai nữa, nhịp tim của Chu Phù bỗng nhiên không thể khống chế mà tăng nhanh.
Lúc nãy anh đã mua 2 vé xem phim nhưng suy cho cùng cũng chỉ là các đồng nghiệp trong văn phòng chọc ghẹo một chút.
Trong suốt thời gian đó Trần Kỵ không hề hé răng, cũng không rủ cô đi cùng.
Đang thẩn thờ thì thang máy “đinh” một tiếng cửa mở ra.
Trần Kỵ đi vào trước, Chu Phù lặng lẽ đi theo phía sau, cả chặng đường hai người bọn họ cũng không nói với nhau lời nào.
Một lát sau, Trần Kỵ giơ tay ấn tầng hầm.
Chu Phù bối rối một lúc lâu cuối cùng vẫn là duỗi tay ấn lầu một.