Anh Luôn Ở Đây - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-02-11 23:16:26
Lượt xem: 9
Anh nhớ rõ lần đầu tiên giúp Chu Phù sửa bản vẽ, mới nhẫn nại nói với cô hai câu, không xé bản vẽ thậm chí ngay cả một từ nặng nề cũng không dám nói, cô cũng có thể giữ vẻ mặt không để ý tới người khác và không ăn cơm, còn anh phải đưa Cô Lỗ đến công ty để thay đổi cách dỗ dành. Nếu anh thật sự mắng cô thành như vậy, không chừng cô lập tức đạp cửa phòng làm việc của anh đưa đơn từ chức lên rồi thu dọn hành lý suốt đêm chuyển nhà rời đi.
Chu Phù: “…”
Chu Phù tự biết đuối lý, không định nói tiếp với anh nữa.
Cô đi đến trước bàn ăn, phát hiện “nhiệm vụ” Trần Kỵ giao cho cô nhiều hơn so với ngày hôm qua một chút.
Người đàn ông ung dung đi phía sau, một lát sau cũng đến trước bàn ăn, thấy vẻ mặt như gặp kẻ địch mạnh của cô, đúng lúc nhắc nhở một câu: “Ăn không hết trừ lương, đừng nghĩ đi đường ngang ngõ tắt.”
“…” Chu Phù phồng má, “Ờ…”
**
Buổi chiều, các thực tập sinh bị phê bình vào buổi sáng đều đang làm lại bản vẽ thi công.
Mấy người ngồi trước máy tính sửa tới sửa lui, càng sửa càng rối, cũng không có manh mối gì.
Rõ ràng lúc ấy Trần Kỵ đã khoanh tròn lại toàn bộ những gì cần nói một lần, nhưng vấn đề thật sự quá nhiều, chỉ cách một tiếng ăn trưa, rất nhiều chỗ không nhớ rõ ràng như vậy nữa.
Lão Dư với Phương Hân cũng bận rộn, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp đỡ và nhắc nhở hai câu.
Nhưng nhiều lần như vậy, mọi người cũng ngại quấy rầy công việc bình thường của người ta.
Mấy người hiểu biết lơ mơ tiến đến một chỗ thảo luận cả buổi, vị trí của Chu Phù vừa vặn ở bên cạnh, toàn bộ quá trình đều có thể nghe thấy.
Chờ sau khi nghe rõ vấn đề phức tạp của bọn họ, cô mới nhớ tới lần trước cô cũng gặp vấn đề này, sau đó nghiên cứu mấy ngày, cuối cùng sửa xong bản vẽ đưa cho Trần Kỵ, anh còn rất hài lòng, chắc là đúng rồi.
Do dự một lúc lâu, cô nhẹ giọng mở miệng nói vài câu ý kiến của mình.
Đơn Đình Đình lúc trước vì không nghe đề nghị của cô nên sau khi ngã nhào, liền cực kỳ tín nhiệm Chu Phù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-luon-o-day/chuong-109.html.]
Cô ấy nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, lập tức ôm bản vẽ đã in đến trước bàn Chu Phù, dịu dàng cầu xin cô xem bản vẽ giúp mình, nghĩ xem nên sửa như thế nào.
Bản vẽ lần này của Chu Phù không có nhiều lỗi sai, sửa cũng không mất bao nhiêu thời gian, lúc này vừa lúc cũng rảnh rỗi, cô vô cùng sảng khoái mà đồng ý.
Lỗi sai trong bản vẽ của Đơn Đình Đình phần lớn đều là những lỗi mà lần trước cô đã mắc phải, cô cũng đã có kinh nghiệm sửa, dạy cũng xem như thuận buồm xuôi gió.
Hai người trao đổi chừng mười phút, Đơn Đình Đình cũng sáng tỏ thông suốt, ôm bản vẽ phấn khích quay về chỗ ngồi của mình.
Ánh mắt Lý Thuận trông mong nhìn chằm chằm, hâm mộ không thôi, lại ngại thể diện, anh ấy bối rối cả buổi, cuối cùng vẫn dịch ghế xoay máy tính đến bên cạnh Chu Phù, cười hì hì nói: “Nếu không tôi cũng làm nũng, cô giúp tôi xem bản vẽ được không?”
“…” Chu Phù tưởng tượng nếu một người đàn ông cao lớn như Lý Thuận học bộ dạng làm nũng của Đơn Đình Đình, nhịn không được cảm thấy ớn lạnh, “Cũng không cần đâu, trực tiếp xem bản vẽ đi…”
Mấy ngày liên tiếp, Chu Phù không có việc khác, đều hỗ trợ xem bản vẽ.
Chỉ là cứ thường xuyên qua lại như vậy, thái độ của Lý Thuận đối với cô dường như bắt đầu không giống với lúc trước nói chuyện phiếm, hàn huyên hay chọc cười.
Sáng sớm lúc tới sẽ mang cho Chu Phù phần bữa sáng, cho dù cô nói mình đã ăn ở nhà, anh ấy vẫn kiên trì mang không lỡ buổi nào.
Buổi trưa thường xuyên hỏi Chu Phù có muốn ra ngoài ăn với mình không.
Đến buổi chiều, trà sữa đồ ngọt các loại không ngừng đưa lên bàn Chu Phù.
Ca ngợi và cảm ơn cô mấy ngày nay đã giúp sửa bản vẽ.
Ngay cả trai thẳng và không nhạy bén như lão Dư cũng nhìn ra tâm tư của thằng nhóc này chắc chắn không thuần khiết.
Đúng lúc rảnh rỗi, anh ấy không nhịn được trêu chọc một câu: “Lý Thuận, em bị sao vậy? Chỉ mời Tiểu Chu uống trà chiều, mấy người bọn anh không xứng sao?”
Lý Thuận cũng xuất thân là con ông cháu cha, điều kiện gia đình coi như không tệ, cơ bản là không thiếu chút tiền này, chỉ là mới ra xã hội, về phương diện đối nhân xử thế còn chưa suy nghĩ đúng lúc như vậy, anh ấy nghe vậy, nở nụ cười, vội rút điện thoại đặt trước bàn lão Dư: “Anh Dư chị Hân, hai người muốn uống cái gì thì gọi đi, em mời.”
Phương Hân cười đẩy lão Dư xuống, xua xua tay: “Người ta niềm nở với cô gái nhỏ, hai người chúng ta đi theo góp vui cái gì, phòng trà của công ty có nhiều loại nước trái cây, đồ uống, trà sữa, cà phê, còn không đủ cho anh uống sao?”
Lão Dư ngửa đầu sờ gáy, cười nói: “Tôi đùa với em ấy thôi, ai mà không nhìn ra chứ.”