Bốn học sinh đang ở ngoài hành lang thành một hàng, đều là học sinh học muộn, Chu Trì ở cuối hàng, nổi bật giữa đám đó.
Lão Tôn đang hậm hực tiến hành phê bình, dạy dỗ, nước bọt bay tứ tung.
Giang Tùy mang cặp xách vả một mặt mồ hôi. Cô ngượng nghịu dừng ở phía lưng Lão Tôn, tiến cũng tiến, lùi cũng lùi.
Toàn bộ học sinh trong lớp đều đang cô.
Theo quy định văn minh lớp học của lớp 3 thì hễ là học muộn, thì tiết buổi sáng lớp, ở hành lang sách, lấy đó trừng phạt.
Giang tùy là học sinh giỏi của lớp, luôn luôn nhận sự yêu thương của thầy giáo, học sinh trong lớp một nửa lớp đều kinh ngạc, nửa còn xem kịch , chính là xem Lão Tôn sẽ xử lí như thế nào, là thiên vị bênh vực cô là đối xử bình đẳng như những học sinh khác?
Lão Tôn mắng đám nam sinh xong, liền thấy Giang Tùy đang ở cửa lớp. Lão Tôn từ phòng việc sang ở hành lang dạy bảo bọn họ, vẫn lớp, ngờ rằng Giang Tùy hôm nay học trễ.
“Giang Tùy, hôm nay ?” Cặp mắt Lão Tôn trợn mắt , đương nhiên là ngạc nhiên.
“Xin thầy, em ngủ dậy muộn.” Khuôn mặt của Giang Tùy gió thối đến mức đỏ bừng lên, tóc tai vẫn chải gọn gàng, chút rối rắm.
Muôn vàn cặp mắt tròn hoe , Lão Tôn còn cách nào khác, chỉ về phía Chu Trì, Giang Tùy tự giác đến đó , lấy quyển sách Tiếng Anh .
Lão Tôn lắc lắc đầu, phất tay áo lớp.
Một vài nam sinh thấy Giang Tùy cũng học trễ, bỗng nhiên cảm thấy thật vinh hạnh, cầm sách giả vờ .
Giang Tùy cầm sách mà một chữ cũng nổi, ngủ đủ giấc, đầu óc của cô cứ mê man tỉnh táo nổi.
Trong khí lúc thoảng một mùi thơm bạc hà.
Giang Tùy ngửi về phía bên cạnh , phát hiện Chu Trì đang nhai kẹo cao su.
Hắn lẽ ngủ ngon, cặp mắt sưng bọng nước lên, thế mà ảnh hưởng đến khuôn mặt điển trai của , cặp mắt một mí như bức ảnh thấy tối qua . Đến cuối mắt thì trờ nên nhỏ , chút móc lên phía một tí, nếu kĩ thì cũng khó mà nhận .
Giang Tùy nhớ bản phác họa tối qua……
Có lẽ, ánh mắt điều chỉnh một chút.
Chu Trì nghiêng đầu qua, thẳng mắt cô.
“Còn kẹo cao su ?” Giang Tùy hỏi.
Chu Trì ở trong túi quần mò lấy đưa cho cô, trong bàn tay là một cái hộp màu xanh lá cây.
Giang Tùy rút một cái: “Cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-18-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Nhai kẹo cao su một lúc, Giang tùy tỉnh táo hơn , từ mới đến lúc hết tiết.
Lâm Lâm cặp mắt đen tuyền của cô, hỏi: “Tối hôm qua ngủ ? Sao học muộn .”
“Ừ, thức trắng đêm, đồng hồ báo thức tác dụng.” Giang Tùy đặt sách xuống.
Lâm Lâm la lên: “Có là thức khuya xem cuốn truyện của tớ ? Rất đúng !”
Giang Tùy thấy khuôn mặt đầy hứng thú của Lâm Lâm, gật đầu cho qua lệ.
Một ngày học qua, vui mừng đón ngày nghỉ cuối tuần.
Buổi tối hôm đó Chu Trì về nhà, thẳng từ trường học đến trạm xe buýt. Tối đến muộn Giang Tùy mới nhận tin nhắn của .
Hắn trở về thị trấn Mi.
Giang Tùy Chu trì trở về để gì, chủ động thì Giang Tùy cũng tư cách để hỏi cho ngọn ngành. Dù gì buổi sáng thứ hai, cũng mặt ở trường như lúc , hình như cảm cúm, sắc mặc cho lắm.
Thứ hai, ngày 24 tháng 12 là đêm bình an.
Cái kiểu ngày buồn đều là ngày nam nữ giới trẻ dùng để tụ tập ăn chơi.
Giang Tùy cũng là thiếu nữ, khó mà ngoại lệ .
Giống như năm ngoái , cô Lâm Lâm, Hứa Tiểu Âm kéo dạo phố đến chín giờ rưỡi, ăn bữa ăn khuya xong, ba cô con gái đến một quảng trường nhỏ ở phố bộ mua loại quả bình an vô cùng đắt với một cái mũ Noel màu đỏ, đó ai về nhà nấy.
Dì Đào và Tri Tri ngủ từ sớm.
Giang Tùy tắm rửa, dọn dẹp đồ đạc xong là hơn mười một giờ. Cô sấy tóc xong, chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa liền chui tổ ấm của , tắt điện một cái thì chuông điện thoại reo lên.
Màn hình hiển thị gọi đến là Chu Trì.
Giang Tùy run sợ một chút máy, đầu dây bên huyên náo ầm ĩ, tiếng nhạc tiếng la hét, đó cô thấy giọng của Trương Hoán Minh.
“Giang Tùy, nhà của các ở ?”
Giang Tùy hỏi: “Sao ?”
“Chu Trì uống say , địa chỉ , bây giờ tớ sẽ đưa về, thể ngoài cửa đón ?”
Uống say ?