Dưới ánh đèn hoàng hôn, chiếc xe màu đen vẫn đang dừng ở đấy.
Giang Tùy bước đến.
Cửa xe vẫn đang mở, cô đẩy đầu , hỏi: “Khóa phòng của em rớt ở đây ?”
Vừa xong, liền thấy nó ở trong tay của Chu Trì.
Hắn đang cầm cái móc khóa chùm chìa khóa, con chim cánh cụt màu hồng phấn cũ, lông ở nó rụng nhiều , chỉ còn hình trơ trụi, khó coi.
Giang Tùy lấy, tay liền né , vẫn đang cầm trong tay mà xem, hỏi: “Sao vẫn dùng cái ?”
Giang Tùy : “Còn dùng nên vất .”
“Đã cũ đến , em chê nó ?”
“Xấu lắm , vẫn đấy chứ.” Giang Tùy , nhẹ nhàng , “Chỉ là còn lông thôi mà, cũng khác gì với đây nhiều.”
Chu Trì cô vài giây, bỗng nhiên cúi đầu xuống, hình như là đang .
“Đối với thứ đồ hư hỏng mà em vẫn nặng tình nhỉ.”
Giang Tùy ngơ ngác .
Giang Tùy lấy chìa khóa đưa cho cô.
Sau đó ai cũng thêm gì, Giang Tùy cầm lấy chìa khóa ngay.
Quay về đến phòng, Giang Tùy bước đến bên cạnh cánh cửa phía nhà, bên ngoài khu đô thị.
Qua vài phút mới thấy chiếc xe ở ngoài cổng chạy .
Một cơn gió lạnh thổi , cô đóng cửa .
Chu Trì lái xe về phía , lái về chỗ ở mà chạy thẳng đến phòng mạt chược của Trương Hoán Minh.
Hai năm , Trương Hoán Minh kiên quyết từ bỏ công việc với mức lương ba nghìn tệ, bắt đầu đầu tư ngành vui chơi giải trí, kết quả là đến nửa năm, quán bar mở sập tiệm, nhụt chí, đổi thành quán bi-a với phòng mạt chược, xây thành hai tầng, ở trung tâm lầu là những già chơi đánh mạt chược, lầu thì dành cho giới trẻ đánh bi-a, kinh doanh vể . Cậu tự đắc cho là nhàn nhã, bắt đầu sâu nghiên cứu đầu bếp, lúc rảnh rỗi sẽ hẹn vài em đến ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-167-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Lúc Chu Trì đến, đúng lúc nấu ăn xong, mua hai chai bia, xào vài món đồ ăn, là buổi tối liền giải quyết.
Sau khi ăn cơm, lên phòng bi-a giải trí một chút, Chu Trì dựa lên sô pha.
Trương Hoán Minh đôi một chai bia cho . “Tớ nghĩ, lẽ tớ chuyện gì .” Trương Hoán Minh tấm tắc hai tiếng, đặt một xuống ghế, nhướn mày, “Có là về , khiến cho tim nổi giận ….. , chính là lòng rối bời, đúng ?”
Chu Trì mở chai via , “Cậu thích thế nào thì tùy .”
“Không lẽ nào tớ ?” Trương Hoán Minh vò đầu, “ Lâm Lâm , Giang Tùy về đúng , trong lòng đau xót đến , nếu như trong lòng vẫn nhớ đến, thì còn suy nghĩ gì, theo đuổi .
Chu Trì uống một ngụm bia, chau mày: “Nói thì dễ lắm.”
“Có gì mà dễ chứ, những chuyện vui đây, ai sai ai đúng thì chẳng còn quan trong nữa, lúc mà Giang Tùy bỏ thì thật sự tàn nhẫn một chút, nhưng mà một chuyện nhỏ nhặt như thế cũng thể nào gây chuyện lớn như , nhất định cũng chuyện khốn nạn gì , kiểm điểm bản ?”
Sắc mặt của Chu Trì tí nào.
Nửa chai bia uống hết, dựa ghế, nhắm nghiền mắt .
Trong lòng vẫn đang đau nhói.
Đã lớn đến , khiến hạnh phúc nhất chính là cô, nhưng khiến đau lòng nhất cũng chính là cô.
Không là nghĩ đến bản chuyện gì , chỉ là cho dù nhận thức , cũng thể nào chịu nổi cô kiên quyết cắt đứt tất cả sạch sẽ đến , nhường cho con đường sống nào.
“Con á, thôi bỏ , thích quản .” Trương Hoán Minh , “ , chuẩn tổ chức một buổi tụ họp bạn bè, chuyện , Giang Tùy cũng về …… Hay là, năm nay cũng tham gia một ?”
“Không rảnh.”
“Không gặp cô thật ?” Trương Hoán Minh thở dài một tiếng.
Không thấy hồi âm, Trương Hoán Minh vỗ chân của , “Quay đầu , thấy nên tìm , chừng, về là để từ đầu với thì ……”
Tối hôm đó, Giang Tùy thể nào ngủ , năm giờ sáng thì tỉnh giấc, trong lòng chút đau xót, vẫn còn mơ màng mà thêm một lúc, lôi lấy điện thoại từ tủ đầu giường, lật mở danh bạ , mới nhớ rằng điện thoại của .
Trong danh bạ điện thoại từ lâu còn chữ “Zc”.
Xác định xong ngày việc, Giang Tùy về quê nhà Giang Thành một chuyến, thăm hỏi gia đình của cô. Ở đấy ba ngày, khi về, trong va li cô nhét cho một đống đồ đặc sản, còn bỏ thêm nhiều dăm bông.