Giang Tùy cầm lấy, cúi đầu uống một ngụm.
Con ngươi Tri Tri nháy nháy, cô, liếc mắt sang con ở bên ghế sô pha. Cô y tá xong bổn phận của ngoài, nhỏ của đang ghế sô pha, cúi đầu điện thoại, giống như đang bận rộn với công việc của .
Trong phòng bệnh chỉ còn ba .
Trong lòng Tri Tri hỗn độn, chút hối hận, nghĩ nãy nên , nên trốn trong phòng vệ sinh, dò xét xem cặp tình nhân cũ rốt cuộc sẽ phản ứng như thế nào khi gặp .
Đối với quá trình yêu đương của hai , Tri Tri vẫn luôn mơ hồ, năm đó thể nào hiểu rõ hai họ yêu như thế nào, đấy cũng thể nào hiểu rõ tại chia tay, rõ ràng lúc còn học lớp 12 vẫn còn thắm thiết với , cứ ở căn gác lửng năm giữa ban ngày hôn miết đều tình cờ thấy nhiều , cảm giác yêu say đắm cuồng nhiệt, nhưng tại tan vỡ chứ?
Tri Tri nhức cả đầu, trong lòng tấm tắc ứ ớ hai tiếng, cảm giác trò chơi tình yêu thật sự kì lạ đến khó hiểu.
Cậu cũng hai mươi tuổi , cũng yêu đương hai , nhưng đều là yêu đương ngắn hạn, chỉ yêu vài tháng chia tay như trò chơi, nhanh liền cảm thấy nhàm chán, chia tay cũng chia tay , chẳng cảm giác gì, nhưng bao giờ hiểu hai tại yêu cũng ba bốn năm mà vẫn còn chia tay.
mà, đối với mà , thì chẳng thiệt hại gì cả, chị cũng vẫn là chị, nhỏ cứ vẫn là nhỏ.
Chỉ là gặp kiểu tình huống như bây giờ, liền cảm thấy chút ngại ngùng, Tri Tri cảm thấy bản giống như cái bánh quy nhân , ngại ngùng đến phát khiếp cũng xảy , để thoát khỏi cảnh tượng lạnh lẽo , chỉ thể là ngừng bắt chuyện, đông tây đủ thứ chuyện, đó nhỏ của ngoài gọi điện thoại, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chị……” Tri Tri liếc sắc mặt của Giang Tùy, nhỏ, “Em nhỏ của em hôm sẽ về. Rõ ràng là em tận một tuần, đột nhiên về nữa.”
“Không ,” Giang Tùy cầm ly nước, , “Cũng trách em .”
Tri Tri bỗng nhiên nhớ đến gì đó, : “À, chị, tối nay chị về nhà ăn cơm với em !”
“Không ,” Giang Tùy từ tối, “Chị còn về dọn dẹp phòng nữa.”
“Cái cần vội , ăn cơm xong em sẽ đưa chị về, dọn dẹp giúp chị chẳng ok ,” Tri Tri , “Lâu lắm chị về, nhà chúng cũng chuyển , gì chị cũng đến quen một chút.”
“Chuyển nhà ?” Giang Tùy sửng sốt, hỏi, “Chuyển ?”
Tri Tri dù địa điểm, Giang Tùy cũng , mấy năm nay, thành phố đổi ít, những điều cô càng ngày càng nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-160-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
“Căn nhà đây thì .” Giang Tùy kiềm chế nổi mà hỏi một câu. Căn nhà cũ ở trong góc hẽm đấy, cô cũng từng ở hơn bốn năm, vẫn còn ít hồi ức .
Tri Tri : “Căn nhà cũ đấy , em bán .”
Bán ?
Giang Tùy nghĩ cũng đúng, đất ở đấy , vốn dĩ là nơi chờ giá cao mà bán.
Cô hỏi thêm gì nữa.
Tri Tri vuốt múi, hỏi, “Chị, em hỏi chị một câu ha, chị với nhỏ của em…… Có chị gặp nhỏ của em ?”
Giang Tùy im lặng một lúc, trả lời thêm gì.
Mùa đông năm rời , chính xác là cắt đứt cách liên hệ với , gặp thêm nào nữa.
mà lúc đấy cô mới mười tám tuổi, thể là chút ấu trĩ.
Tri Tri cô như , cảm thấy chính là nguyên nhân đấy , : “Chị yên tâm , nhỏ của em bận rộn, ít khi về nhà, chỗ ở ở công ty luôn .”
Để tiếp tục khuyên cô, liền lôi cả dì Đào mà , “Chị đến nhà em , dì Đào cũng nhớ chị lắm , khó khăn lắm chị mới về một chuyến, mà đến thăm dì , bao nhiêu năm chứ, hai năm nay sức khỏe dì Đào cũng tí nào, chị, nếu như chị , thì là chút vô lương tâm chứ?”
Giang Tùy hỏi đến mức kịp, thở một dài: “Được , , em , thế thì chị đến thăm dì Đào một chuyến.”
Một lúc , Tiểu Triệu dẫn theo y tá đến. Nhìn thấy Giang Tùy, cũng chút ngạc nhiên, thiếu chút nữa nhận cô, ngờ rằng cô bé năm nào trưởng thành đến .
Nói chuyện vài câu, Tiểu Triệu liền điện thoại.
Giang Tùy thấy gọi trong điện thoại là “Tiểu Chu Tổng”, hai câu liền tắt máy, hình như là chuyện gấp cần xử lí, vội vã ngay.