Xe cứ chạy thẳng về phía , lúc đạp lên dốc gió thổi thẳng mặt.
Giang Tùy cúi đầu xuống thì thấy đôi chân đang cố gắng dùng lực đẩy bàn đạp mà đạp.
Tối đến Chu Trì vẫn xuống ăn cơm. Dì Đào nghĩ nếu cứ tiếp tục như thì lắm, liền hỏi Giang Tùy: “Sao và vẫn cứ như chứ, con với nó ?”
Vẫn .
Không dám .
Giang Tùy úp úp mở mở : “Nói .”
“Mạn Mạn cũng thật tình, thằng bé bướng bỉnh đến mà cũng quan tâm một chút, thật đáng là bà chị quá mà. Vẫn đang còn ở tuổi ăn tuổi lớn mà cứ ăn kiểu như thật thể hiểu , cứ thì mà chịu cho nổi?” Dì Đào nghĩ lui nghĩ tới với Giang Tùy, “Con lên lầu gọi thêm nữa, như , nếu nó mà xuống ăn cơm dì nấu nữa thì hôm nay dì cũng ăn cơm luôn.”
“Á…?” Giang Tùy ngơ ngác.
“Lên dối nó như .”
Giang Tùy khen dì Đào: “Dì lợi hại quá.”
Giang Tùy nhanh lên lầu, đến ở ngoài của phòng , thấy cửa phòng vẫn đóng hở một khe nhỏ giống như lúc .
Cô gõ cửa nhẹ hai tiếng, ai mở hết.
“Chu Trì?”
Cũng ai trả lời.
Giang Tùy mở hé cửa thấy trong phòng đang bật đèn nhưng thấy . Cô thò đầu , cửa càng mở càng to, đột nhiên cửa phòng tắm mở , tiếng cửa kêu cọt kẹt.
Giang Tùy thấy tiếng liền sang .
Có một con bước từ trong cửa .
Đi chân trần, đầu tóc ướt sũng, cả khuôn mặt và cổ đều còn bám những giọt nước, phần thì trần truồng, phần may còn một cái quần đùi ngắn màu đen, đôi chân dài miên man cứng cáp ánh đèn chiếu thẳng lóa cả mắt.
Hắn dang tay cầm lấy cái khăn màu trắng ở bên cạnh lau tóc, đôi chân ướt sũng giẫm sàn gỗ, vươn những vệt nước nhỏ khắp nơi.
Cơ thể của thật cường tráng, bờ vai nở nang, vòng eo thì nhỏ, là cái kiểu gầy yếu của thiếu niên cũng là mấy kiểu cơ bắp to cứng dọa c.h.ế.t , mà là bộ n.g.ự.c săn chắc, bờ lưng láng mịn, bộ xương quai xanh đến nổi khiến khác ganh tị toát mồ hôi.
Hắn nghiêng , đôi chân khiễng lên, nghiêng đầu lau tóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-16-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Ngọn đèn bên tường chiếu nhẹ lên mặt đất, làn da của lúc tắm xong thật mát mẻ, sảng khoái.
Chu Trì lau tóc xong thì treo khăn, thẳng dậy, đưa mắt lên thì giật một phát.
Cửa phòng từ khi nào mở hơn một nửa, một bóng gầy gầy ở ngoài cửa, tay của cô vẫn vịn chặt ở tay cầm cửa, cặp mắt vẫn luôn chằm chằm .
Bỗng nhiên thẳng diện với cặp mắt của , cô lập tức sang phía khác.
Chu Trì lấy cái quần thể thao ở ghế sô pha mang , mang tiếp chiếc áo sơ mi : “Vào .”
Cái bóng dáng một lúc nhẹ nhàng đẩy cửa , ngay bên cạnh kệ giày dép.
“Dì Đào gọi xuống ăn cơm.” Giọng nhẹ nhàng.
Bộ lông mày Chu Trì dựng lên, giọng chút lạnh nhạt: “Đã là cần gọi mà, quên ?”
Giang Tùy chiếc áo sơ mi đen một lúc, đầu óc thể nào tập trung , “……Dì Đào ăn cơm như quy luật gì hết, lỡ mà đau ốm gì thì dì gánh trách nhiệm nổi,nếu ăn cơm dì nấu thì hôm nay dì cũng ăn cơm.”
“……”
Chu Trì cô, cô cũng , hai đối diện một lúc, trong đầu hiện lên những hình ảnh lúc nãy.
Cô lặng lẽ chuyển ánh mắt sang phía khác.
“ xuống đây.” Giang Tùy ngoài thì vấp cái ghế mang giày ở ngay bên cạnh, cô vịn tường để vững nhanh ngoài.
Cô đau một chút ở chân.
Giang Tùy dựa tường ở phía ngoài cửa một lúc, cả khuôn mặt sắp đốt thành than .
Cô mở lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi xuống lầu.
Ở lầu Tri Tri ăn cơm xong, đang húp canh, thấy Giang Tùy xuống thì chút ngạc nhiên: “Chị, chị sốt , mà mặt mày đỏ như quả đào .”
“Máy điều hòa quá nóng .” Giang Tùy tiện mồm một câu, phòng rửa mặt.
Tri Tri gãi đầu, quan tâm cô nữa. Húp xong canh thì lên lầu chơi game.
Khoảng năm sáu phút thì Chu Trì xuống lầu. Hắn mặc một cái áo ba lỗ kẻ sọc ngang màu xám, đầu tóc khô nhiều và mềm mượt quá nên cữ xõa mặt.
Dì Đào vui mừng đơm cho một bát cơm thật đầy, ngại dông dài thêm một lúc nữa, dặn dặn xuống ăn cơm đều đặn như . Giang Tùy thấy đáp trả một vài tiếng.