“Không sao không sao.” Trong lòng Tần Lãng rõ ràng đang vô cùng tức giận nhưng vẫn phải giả vờ hào phóng phất tay: “Không sao, cô diễn rất tốt.”
Đừng nói là rất tốt, mà là vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta.
Những chiêu thức hắn ta tung ra, Cố Tây Khê đều có thể tiếp được, hơn nữa động tác dứt khoát gọn gàng, không hề rườm rà, đây căn bản không giống như một người lần đầu đóng cảnh đánh nhau.
Hắn ta nghi ngờ nhìn Cố Tây Khê: “Nhưng mà cảnh đánh nhau của cô rất tốt, cô từng luyện qua chưa?”
“Không có.” Cố Tây Khê mở to mắt nói dối: “Đây là lần đầu tiên tôi đóng cảnh đánh nhau, có lẽ tôi có năng khiếu chăng.”
Tần Lãng giật giật khóe môi nhưng không thể không thừa nhận, lần đầu đóng cảnh đánh nhau mà có thể diễn tốt như vậy, quả thực rất có năng khiếu.
Hắn ta nhìn về phía đạo diễn Quách Nhất Minh: “Đạo diễn Quách, cảnh này có thể qua không?”
Quách Nhất Minh lộ vẻ do dự trên mặt: “E là không được.”
Sắc mặt Tần Lãng lập tức thay đổi: “Sao lại không được?”
“Cậu tự xem đi.” Quách Nhất Minh xoay máy quay lại, để Tần Lãng tự xem.
Sau khi xem xong nội dung được quay lại, trên mặt Tần Lãng hiện lên vẻ như táo bón.
Đoạn phim này quay chính diện hắn, vì vậy biểu cảm động tác của hắn ta đều được thể hiện rõ ràng, lúc mới quay, lúc đầu hắn còn chưa nhận ra tình hình không ổn nên biểu cảm còn được nhưng khi bắt đầu đánh nhau, biểu cảm trên mặt hắn đã sai, trong kịch bản hắn phải mang theo sự tức giận nhưng trong ống kính, nhưng vẻ mặt của hắn lại là kinh ngạc và trở tay không kịp, nếu như dùng được thì chính là coi khán giả như đồ ngốc để lừa gạt.
“Vậy thì chúng ta quay lại một đoạn nữa là được rồi.” Cố Tây Khê cười mị mị nói: “Dù sao lát nữa cũng phải quay cảnh của tôi, quay một lần cũng quay, quay hai lần cũng là quay mà.”
Biểu cảm của Tần Lãng gần như xanh mét.
Điều này có nghĩa là hắn sẽ bị Cố Tây Khê đá ít nhất thêm hai lần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-hau-xuyen-vao-tieu-thuyet-lam-phao-hoi/chuong-90.html.]
Cố Tây Khê cũng không cố tình hành hạ đối phương, cô biết hành hạ Tần Lãng thì những nhân viên khác cũng sẽ chịu tội theo, vì vậy cô chỉ định quay thêm hai đoạn nữa nhưng đằng nào Tần Lãng cũng không có năng lực, những động tác của hắn thoạ
t nhìn không có vấn đề gì nhưng khi đánh nhau với Cố Tây Khê thì lập tức thấy rõ sự chênh lệch.
Vì vậy, cảnh đánh nhau đơn giản này phải quay đến tận sáu giờ chiều mới hoàn thành.
Nhân viên không phàn nàn bằng miệng nhưng trong ánh mắt đều là sự oán trách.
Sau khi tháo dây cáp treo, Tần Lãng gần như không còn mặt mũi nào để gặp người khác, hắn ta gọi người quản lý đi mua một ít trà sữa bánh ngọt để bồi thường đưa đến đoàn phim.
“Cốc cốc cốc.” - Tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Lãng khoanh tay, một mình tức giận.
Hắn ta không trả lời, người bên ngoài lại gõ thêm hai lần nữa, sau đó mới cẩn thận đẩy cửa vào.
Trên tay Thái Điềm Tâm cầm một hộp cơm, trên mặt lộ vẻ áy náy: “Thầy Tần, em mang cơm tối đến cho anh đây.”
“Tôi không đói.” Giọng điệu của Tần Lãng cứng nhắc, không còn sự dịu dàng như trước.
Cũng phải thôi, một người đàn ông mất mặt nhiều lần như vậy, nếu còn có thể giữ được tính tình tốt thì mới là lạ.
Hơn nữa, lần đầu tiên hắn ta bị Cố Tây Khê đá bay, Thái Điềm Tâm lại nhìn thấy rồi quay người bỏ đi, thực sự đã tổn thương lòng tự trọng của Tần Lãng.
“Thầy Tần, là lỗi của em nhưng lúc đó em định đi tìm thuốc cho anh, chỉ là phòng nghỉ không có, em nhờ người đến hiệu thuốc mới mua được một lọ dầu hoa hồng, cho dù anh không muốn gặp em thì cũng hãy giữ lại lọ dầu hoa hồng để bôi.” Thái Điềm Tâm nói.
Cô ta lấy lọ thuốc sau lưng ra, đặt trước mặt Tần Lãng.
Nhìn lọ thuốc, sắc mặt của Tần Lãng mới khá hơn một chút nhưng giọng điệu vẫn cứng nhắc: “Không cần đâu, Cố Tây Khê cũng không làm tôi bị thương.”
Đây là sự thật, Cố Tây Khê rõ ràng rất có chừng mực, quay cả một buổi chiều mà không hề làm hắn ta bị thương, rõ ràng là đã kiểm soát lực rất tốt.