“Đừng cúp đừng cúp, anh nói cho em một tin, có một chương trình liên lạc với chúng ta.” Bùi Bất Liễu vội vàng nói.
Cố Tây Khê vốn theo bản năng muốn từ chối, fan của cô đã đủ nhiều rồi, không muốn tăng thêm nữa nhưng vừa định mở miệng, trên màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn thông báo số dư điện thoại sắp không đủ, lời từ chối đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Lần trước quay chương trình “Yêu nhau một tuần”, tiền thù lao vẫn chưa được thanh toán.
Tiền trên người Cố Tây Khê đều đã dùng để trả tiền thuê nhà, trên người chỉ còn lại vài trăm tệ.
“Bao nhiêu tiền?” Cố Tây Khê hỏi.
“Hai mươi vạn.” Bùi Bất Liễu nói: “Chỉ là một buổi phát sóng trực tiếp tương tác, khoảng nửa tiếng.”
Hai mươi vạn, không ít.
Nhưng đối với già vị hiện tại của cô thì hơi cao.
Cố Tây Khê hỏi: “Chương trình này có yêu cầu gì không?”
“Là thế này, chương trình này là để trả lời câu hỏi của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, cho nên, rất nhiều lúc sẽ có không ít anti-fan.” Bùi Bất Liễu không có ý định giấu diếm Cố Tây Khê điều này: “Chính em tự quyết định xem có nhận không?”
Cố Tây Khê lập tức động lòng, chẳng phải đây chính là điều cô đang mơ ước sao?
“Nhận!”
“Ông chủ, cho hai suất mì lạnh nướng...” Đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Bùi Bất Liễu vội vàng che điện thoại lại, nói với người vừa gọi món: “Anh chờ một lát, tôi nghe điện thoại đã.”
Nói xong, anh ta mới cầm điện thoại đi ra phía sau cửa hàng.
“Vừa nãy là tiếng gì thế, anh đang mua mì lạnh hay là đang bán?” Cố Tây Khê cau mày hỏi.
“Tôi đang bán mì lạnh, bây giờ đang bận, chuyện này đợi anh bận xong rồi sẽ nói chi tiết với em sau.” Bùi Bất Liễu nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-hau-xuyen-vao-tieu-thuyet-lam-phao-hoi/chuong-60.html.]
Cố Tây Khê sửng sốt, cô cầm điện thoại, sắc mặt phức tạp: “Không cần, bây giờ em qua tìm anh, vừa hay em cũng chưa ăn gì.”
Bùi Bất Liễu không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa địa chỉ.
Cửa hàng của Bùi Bất Liễu nằm gần một khu dân cư, Cố Tây Khê đeo khẩu trang bắt taxi đến nơi, phát hiện trước cửa xếp hàng dài, cô ngẩng đầu nhìn lên, tấm biển “Mì lạnh nướng Phúng Phính” treo trên cửa hàng.
“Tới rồi.” Thấy Cố Tây Khê tới, Bùi Bất Liễu đưa cho cô một suất mì lạnh đã chuẩn bị sẵn bên cạnh.
Cố Tây Khê xua tay: “Không vội ăn trước, em đến giúp anh thu tiền.”
“Mì lạnh nướng Phúng Phính” làm ăn cực kỳ phát đạt, lúc Cố Tây Khê tới là khoảng tám giờ, bận rộn mãi đến mười một giờ mới được nghỉ ngơi.
Bùi Bất Liễu gọi hai suất mì, mỗi người một suất, Cố Tây Khê còn ăn cả suất mì lạnh nướng vừa nãy.
Ăn no uống đủ, Cố Tây Khê mới hỏi: “Cửa hàng này là của anh à?”
“Không phải của anh, là của người khác.” Bùi Bất Liễu xua tay.
“Thế thì tay nghề của anh cũng không tệ.” Cố Tây Khê suy nghĩ: “Sao anh không mở một cửa hàng mì lạnh nướng nhỉ?”
“Ah không có ý định đó.” Bùi Bất Liễu lắc đầu, vừa dọn dẹp đồ đạc vừa nói với Cố Tây Khê: “Anh cái gì cũng chịu làm, chỉ không muốn làm nghề đầu bếp, nếu không phải hôm nay đến giúp có tiền, anh cũng không muốn đến.”
Cố Tây Khê im lặng một lát, cô vốn còn muốn nói nếu Bùi Bất Liễu mở một cửa hàng mì lạnh nướng cũng không tệ, chỉ tính riêng lượng khách tối nay, ít nhất cũng kiếm được sáu trăm, chẳng phải tốt hơn làm quản lý của cô sao?
“Tại sao anh không muốn làm đầu bếp?” Cố Tây Khê giúp dọn dẹp nốt số nguyên liệu còn lại, hỏi.
Trên mặt Bùi Bất Liễu lộ vẻ muốn nói lại thôi, như thể có một câu chuyện khó nói.
Cố Tây Khê thấy vậy: “Nếu không tiện thì không nói cũng được.”
“Vậy thì anh không nói.” Bùi Bất Liễu nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, về nhà anh nói chuyện về chương trình này, lát nữa anh đưa em về.”
“Được.” Cố Tây Khê vui vẻ đồng ý.
Nhà Bùi Bất Liễu ở trong một khu dân cư gần cửa hàng, giá nhà không rẻ, Bùi Bất Liễu thuê nhà, chỉ có một phòng một phòng khách, cũng phải hơn năm nghìn.