Cố Tây Khê cúi đầu xem bản thảo.
Nội dung của bản thảo này khá bình thường.
Nhưng Cố Tây Khê luôn cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn.
Cô xem nội dung hợp đồng, trên đó ghi rõ chương trình sẽ phát sóng trực tiếp, nếu giữa chừng bỏ cuộc hoặc vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường gấp đôi số tiền.
Điều khoản hợp đồng này không có gì lạ, nhiều hợp đồng phim truyền hình, phim điện ảnh đều có.
Nhưng Cố Tây Khê lại có một cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Cô tin vào trực giác của mình.
Thấy vẻ mặt Cố Tây Khê không ổn, Bùi Bất Liễu có chút lo lắng: “Sao vậy? Có phải em thấy bản thảo họ viết quá đáng không? Vậy lát nữa anh sẽ yêu cầu họ, sửa đổi những chỗ không phù hợp.”
“Không cần.” Cố Tây Khê khép hợp đồng lại, vốn dĩ cô tưởng đây chỉ là một chương trình tạp kỹ bình thường nên không nghĩ nhiều, cho nên đã để Bùi Bất Liễu thay cô ký tên đồng ý.
Bây giờ cô cũng không hối hận.
Muốn tính kế cô, vậy thì phải cân nhắc xem bản thân có bản lĩnh gì.
“Anh lái xe, em tra cứu tài liệu.” Cố Tây Khê nhàn nhạt nói.
Cô lên mạng tìm kiếm tên của một vài khách mời trong chương trình này, trước tiên là người dẫn chương trình không có vấn đề gì, mấy khách mời nam khác đều là người trong giới cũng không có vấn đề gì, người có vấn đề nhất lại là một người ngoài ngành - Địch Cương.
Địch Cương này cũng không phải là người ngoài ngành bình thường, gã được coi là ông chủ lớn của tổ chương trình 《Nói suông》, tài trợ mấy trăm triệu, công ty mỹ phẩm của gã đã niêm yết, giá trị thị trường mấy trăm tỷ, mà sản phẩm của công ty mỹ phẩm này những năm gần đây rất được ưa chuộng, các công ty hợp tác cũng không đếm xuể.
Nhưng Địch Cương này không phải là thứ tốt lành gì, trước kia cũng không nên thân, nhờ vợ giúp đỡ mới mở được công ty mỹ phẩm, lại vừa vặn gặp thời thế thuận lợi, sau khi phát tài lập tức đá vợ ra khỏi công ty, còn bắt vợ mình phải ra đi tay trắng.
Người này, đúng là Trần Thế Mỹ thời hiện đại.
Cố Tây Khê nhìn khuôn mặt béo tròn bóng nhẫy của người đàn ông đó, cảm thấy buồn nôn không muốn ăn gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-hau-xuyen-vao-tieu-thuyet-lam-phao-hoi/chuong-101.html.]
Cô xem bản thảo, bản thảo này không chỉ có lời phát biểu của cô mà còn có lời phát biểu của những khách mời khác, khi nói đến Địch Cương, những lời phát biểu đó đều đặc biệt ôn hòa, thậm chí có thể coi là nịnh nọt.
Điều này cũng dễ hiểu, đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với ông chủ lớn được.
Chiều bốn năm giờ ngày hôm sau.
Cố Tây Khê và Bùi Bất Liễu đúng giờ đến phim trường của 《Nói suông》.
Tại hiện trường quay đã có khá nhiều khán giả.
Khi Cố Tây Khê đi ngang qua, rất nhiều khán giả đều hét lên.
“Cố Tây Khê cố lên.”
Cố Tây Khê dừng bước, nhìn về phía người đó.
Đối mặt với nhan sắc xinh đẹp ở cự ly gần, Hà Vân Yên cảm thấy mình có chút khó thở, nhan sắc của Tây Khê này quá tuyệt rồi, đúng là mỹ nhân trong tưởng tượng của cô ấy, tóc đen môi đỏ, ăn mặc giản dị, áo sơ mi trắng quần bò, giày bốt Martin, ngầu đến mức không có bạn.
“Cảm ơn.” Cố Tây Khê gật đầu với Hà Vân Yên.
Hà Vân Yên cảm thấy đầu óc choáng váng.
Đợi đến khi Cố Tây Khê đi xa, cô ấy mới hoàn hồn, kích động ôm lấy bạn cùng phòng: “Hu hu, cô ấy nói với tôi hai chữ, tôi về phải đánh máy ra, dán lên tường.”
Bạn cùng phòng không nói nên lời, chị gái, không lâu trước đây chị còn là anti fan trung thành của Cố Tây Khê, bây giờ trở thành fan cuồng cũng nhanh quá rồi.
“Cô Cố, bên này bên này.” Đi đến hậu trường, có nhân viên đến chỉ dẫn Cố Tây Khê vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ khá lớn, bên trong còn có một chiếc bàn tròn lớn, hầu như tất cả các khách mời đều đã đến, người dẫn chương trình Trọng Khang thấy Cố Tây Khê đến, còn đứng dậy chào: “Cô Cố.”
“Thầy Trọng, chào anh.” Cố Tây Khê và Trọng Khang bắt tay nhau.
Trọng Khang nói: “Cô Cố, tôi giới thiệu với cô một chút về các vị khách mời tối nay nhé, đây là chủ tịch công ty BEA, Địch Cương, đây là cô Phó Bá Huệ, còn có thầy Thượng Văn Căn...”