ÁNH HÀ - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-10-25 02:52:56
Lượt xem: 233

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ai dám cưới ?”

 

Lời dứt, Hoàng đế lặng thinh.

 

Rất lâu mới nhỏ.

 

“Nếu bằng lòng hòa ly, Ttrẫm lấy phận Quốc mẫu mà đãi , xứng?”

 

Thôi Anh Châu sững .

 

Nàng ngẩng đầu lên chạm ánh mắt căng thẳng đến mức ngốc nghếch của đối phương.

 

2.

 

Khi tin, Giang Ánh Hà mừng cho bạn , thấy lo lắng.

 

Hoàng hậu vất vả đúng ? Phải lo nhiều nhiều thứ.”

 

“Vả Anh Châu, tỷ thích Hoàng thượng ?”

 

Có thích ?

 

Bản Thôi Anh Châu cũng chẳng rõ.

 

Với vị biểu ca , lẽ nàng thiện cảm.

 

nếu là yêu thì đến mức.

 

Chỉ cảm thấy đối phương là , từ nhỏ lớn lên cùng nên hiểu rõ tính cách của .

 

Vậy nên Thôi Anh Châu gật đầu.

 

Với phận của nàng , yêu yêu vốn chẳng điều quan trọng nhất.

 

“Thế gian vốn chẳng sự mỹ tuyệt đối.”

 

Nàng mỉm nhưng trong đáy mắt ánh lên khát vọng và kỳ vọng về tương lai.

 

“Nếu thể ở địa vị cao thì cũng thể giúp nhiều nữ tử hơn, chẳng ?”

 

3.

 

Về triều đình càng tranh luận gay gắt.

 

chủ đề chuyển từ chọn Hoàng hậu sang phản đối việc lập nữ nhân tái giá Quốc mẫu.

 

Triều đình tranh cãi suốt một tháng.

 

Vì lời đe dọa của Giang Ánh Hà và lời dặn của bạn bè, Quý Hoài gần như một chống chọi với cả đám đại thần.

 

Quý đại nhân tỏ vẻ quá mệt mỏi, mỗi ngày triều y như tế mộ.

 

Cuối cùng, chính Hoàng đế kết thúc cuộc tranh luận bằng một câu.

 

“Đích nữ Thôi thị xứng?”

 

Lời dứt, bá quan văn võ im bặt.

 

Phải .

 

Đó là Đích nữ dòng chính của nhà họ Thôi, một thế gia trăm năm trứ danh.

 

Nếu luận xuất thì nàng còn gì xứng?

 

Vậy nên ngôi vị Hoàng hậu xác định như thế.

 

Sau khi hạ triều, Hoàng đế lập tức lệnh cho Nội vụ phủ chế một bộ khóa vàng và vòng cổ vàng.

 

cũng nhận nghĩa mẫu thì đương nhiên chính là nghĩa phụ.

 

Lý luận của Hoàng đế xưa nay vốn dĩ như .

 

Phiên ngoại - Quý Hoài

 

1.

 

Mùa đông xứ Thanh Châu lạnh.

 

Mấy năm đầu tới đây, Quý Hoài vẫn luôn quen.

 

Khi đó cuộc sống của khốn khó. Phần lớn thời gian rảnh đều là chép sách thuê, chạy việc vặt…

 

Tuy Thư Viện thương tình cảnh miễn học phí, nhưng vẫn tự nuôi bản .

 

Đám công tử con nhà quyền quý trong ngoại viện cực kỳ chướng mắt nên thường tìm cách chèn ép.

 

Tệ nhất là đắp chăn dội nước lạnh mà ngủ mấy đêm liền.

 

Mùa đông khắc nghiệt, lạnh đến run .

 

Các trong viện nhận hối lộ từ nhà quyền quý nên giả vờ như thấy.

 

Vậy là chỉ còn cách nỗ lực hơn .

 

Cuối cùng trong kỳ sát hạch cuối năm, giành hạng nhất ngoại viện, hy vọng nội viện.

 

ngay hôm , vu oan trộm cắp.

 

Ai ai cũng nhà nghèo nên lời giải thích chẳng ai tin.

 

Cuối cùng phạt quỳ giữa sân tuyết.

 

Không quỳ bao lâu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-ha/chuong-11.html.]

Trước khi ngất vì giá lạnh, ánh mắt mơ hồ của thấy một đôi giày lụa thêu màu nguyệt bạch.

 

Khi đó chỉ nghĩ một điều.

 

“Ta chép bao nhiêu cuốn sách mới đủ tiền mua một đôi giày như thế?”

 

2.

 

Khi tỉnh , Quý Hoài khiêng phòng.

 

Chàng mê man giường, cả nóng rực, sốt cao dứt.

 

Lão lang trung khám bệnh thấy mở mắt thì thở phào.

 

Bảo rằng gặp may vì đúng lúc Thiên kim của Thôi viện trưởng từ nhà đẻ trở về tiện tay cứu giúp.

 

Sau đó Quý Hoài gặp vị cô nương .

 

Chính là chủ nhân của đôi giày thêu màu nguyệt bạch .

 

“Đại ân đại đức của cô nương, Quý mỗ lấy gì báo đáp.”

 

Chàng nếu việc cần, bất cứ lúc nào cũng thể tới tìm.

 

đối phương chỉ khẽ mỉm : “Chỉ là tiện tay giúp đỡ. Không cần báo đáp.”

 

Phải .

 

Với nàng thì đây chỉ là một việc nhỏ, giơ tay nhấc chân mà thôi.

 

3.

 

Cơn sốt kéo dài dứt.

 

Quý Hoài liệt nhiều ngày, cơ thể mỗi lúc một yếu.

 

Đến mức lão lang trung cũng hỏi: “Phải chăng sống nữa?”

 

Nếu một bệnh nhân ý chí sống thì đến thần y cũng bó tay.

 

Chàng nghĩ lẽ đúng là sống nữa thật.

 

Tám năm ở Thanh Châu đủ để mài mòn cốt khí của một .

 

C.h.ế.t chắc cũng .

 

Thế nhưng hôm , Quý Hoài nhận một bức thư nhà.

 

Gửi từ Kinh thành, lâu mới tới nơi.

 

Chàng mở thì sững .

 

Là thư của Tiểu Hà.

 

Trong thư, nàng hỏi: “Ca ca. Khi nào mới đến đón Tiểu Hà?”

 

Tiểu Hà… Tiểu Hà…

 

Chàng siết chặt lá thư trong tay.

 

Bỗng thấy thể c.h.ế.t.

 

Nàng mất cha yêu thương.

 

Nếu ngay cả cũng c.h.ế.t, nàng đơn độc giữa đời sẽ sống ?

 

4.

 

🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa

Quý Hoài vượt qua .

 

Sau khi khỏi bệnh, càng sức học hành.

 

Chẳng bao lâu đỗ nội viện.

 

Còn Thôi viện trưởng xem trọng, phá lệ nhận tử truyền.

 

Cũng tại đây, quen Ngũ hoàng tử, sẽ trở thành Tân Đế.

 

Một kẻ nghèo rớt mồng tơi và một vị vương tử cao quý trở thành bạn .

 

Nhà họ Thôi là ngoại tộc của Ngũ hoàng tử, mà Thôi Anh Châu là biểu .

 

Vậy nên dần dần Quý Hoài và Thôi Anh Châu cũng thiết.

 

Về , trong kỳ khảo hạch nội viện, đầu.

 

Ân sư thấy cốt cách Trạng nguyên, thấy và Thôi Anh Châu hợp ý nên ngỏ ý gả con gái cho.

 

Chàng từ chối ngay mà chẳng cần do dự.

 

“Tại hạ vị hôn thê từ bé. Là hứa hôn từ nhỏ ạ.”

 

Sau Tiểu Hà chuyện, hỏi vì đồng ý?

 

Quý Hoài nhớ đến gặp hôm đó cô gái nhỏ lao lòng nức nở.

 

Nàng nhỏ hơn sáu tuổi, ngây thơ và thật thà.

 

Ấy mà sống sót qua mười một năm đó.

 

“Vì sợ vị hôn thê của sẽ buồn.”

 

Họ là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, quen từ khi còn tay trắng.

 

Thế gian thiếu gì mỹ nhân, nhưng chỉ một Giang Ánh Hà.

Loading...