“Ừ. Tinh em tồi nha.” Tần Đường tới, xuống bên mép giường.
Chu Kỳ . “Cũng hẳn. Em còn nghĩ viện cơ, nhưng em cho, để em ở đây để quan sát một thời gian nữa. Đoạn phim buổi đấu giá em cũng xem . Chị An An, nếu chị còn xa nữa thì nhớ mang em theo với nhé. Em với chị đó.”
Sắc mặt Chu khẽ biến, nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay Chu Kỳ: “Con linh tinh cái gì thế, 5 năm giường còn đủ dạy cho con một bài học ?”
Sắc mặt Tần Đường trắng bệch, Chu Kỳ vui : “Mẹ, thể đừng nhắc nhắc chuyện đó nữa ? Đó là chuyện ngoài ý mà. Chị An An cũng ngờ điều đó chứ. Hơn nữa mặc dù là chị dẫn con nhưng cũng là con tự nguyện. Cứ cho là lúc đó con sẽ c.h.ế.t thật thì đó cũng là của con .”
đợi Chu lên tiếng, Tần Đường vội chụp lấy vai Chu Kỳ: “Được , đừng nữa. Dì cũng trách chị mà.”
Chu Kỳ cô một cái, trong lòng chút hụt hẫng.
Tỉnh mấy hôm nay, từ từ chuyện phát sinh sự cố đó cũng với tình huống mấy năm nay của Tần Đường. Mấy năm nay chị thực sự chịu áp lực nhỏ, hơn nữa…. cũng thể ngờ , Trần Kính Sinh chết.
Cậu Tần Đường thể chịu đựng .
Chu Kỳ gật đầu, thoáng qua Chu: “Mẹ, về .”
Mẹ Chu Chu Kỳ, chút bất đắc dĩ: “Được , ngày mai sẽ đến thăm con.”
Tần Đường tiễn bà cửa, đó giáo huấn Chu Kỳ: “Lúc nãy em cái gì thế?”
Chu Kỳ hắc hắc: “ gì, em chỉ em trách chị thôi.”
“Lần cho phép như nữa.”
“Vâng, em .”
………
Tưởng Xuyên ở nhà hút thuốc, đợi nửa tiếng mới thấy Tần Đường xuống.
cô đến mặt , : “Được , trở về thôi.”
Ánh mắt sâu thẳm, cúi xuống cô.
Bốn mắt , khóe miệng Tưởng Xuyên cong lên thành một nụ : “Được, trở về thôi.”
Buổi chiều Tần Đường lái xe, vẫn xe của Tưởng Xuyên.
Sau khi lên xe, bật chỉ đường lên.
Lái xe thẳng một đường đến nhà Tần Đường, đó lưu loát tìm chỗ đỗ xe.
Tưởng Xuyên xách từ trong cốp xe một túi hành lý màu đen.
Tần Đường chút trợn mắt há hốc mồm, : “Sao mang cả hành lý theo thế?”
Tưởng Xuyên tới nắm tay cô, “Đêm nay cho ở một đêm nhé.”
Tần Đường: “.........”
Biết đêm nay Tưởng Xuyên ý định , cô trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng từ chối, nhưng khi lên nhà vẫn quyết định lên tiếng.
cô giữ chặt , ngẩng đầu thẳng mắt : “Tự lo đấy.”
Tưởng Xuyên nhướng mày: “Cái gì?”
Giả vờ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-88.html.]
Tần Đường đáp , hất tay Tưởng Xuyên đằng .
Về đến nhà, Tần Đường phòng ngủ tẩy trang sạch sẽ lộ một khuôn mặt thuần tịnh trắng nõn, thoạt còn trẻ hơn vài tuổi.
Lúc khỏi phòng phát hiện Tưởng Xuyên ở bên ngoài, phòng cho khách cửa đang mở. cô đến gần liền thấy từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Hôm nay nhiệt độ khí cao, dễ mồ hôi, nếu vì lời lúc nãy của Tưởng Xuyên thì cô cũng tắm .
Ban đêm phá lệ yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức cô thể thấy tiếng tim đập.
Tần Đường nắm lấy cổ áo của , xoay phòng tắm.
Đợi cô tắm xong, một chiếc váy dài màu đỏ liền thấy Tưởng Xuyên đang sofa xem TV, thấy cô liền đầu , đôi mắt sâu hút: “Lại đây.”
Tần Đường c*n m** d***, chậm rãi tới.
Im lặng tiếng.
Tưởng Xuyên tóm lấy tay cô, khẽ dùng sức một cái, cô liền dễ dàng kéo ngã lên đùi , tay chống lên n.g.ự.c , tim đập như chơi tàu lượn.
cúi đầu, da thịt trắng như tuyết của cô, xương quai xanh tinh xảo, hai đường cong tròn trịa như ẩn như hiện, mím chặt môi .
Ánh mắt cố gắng dời , mắt cô: “Muốn với em chút chuyện.”
Tần Đường chăm chú đôi mắt đen nhánh của Tưởng Xuyên: “Chuyện gì?”
Tưởng Xuyên cúi đầu, đôi môi cọ xát lên cần cổ trắng nõn, thấy tiếng cô nhẹ nhàng hít sâu mộthơi, ngậm lấy vành tai đỏ ửng của cô, m*t mạnh một cái. Tần Đường cả lập tức run lên như điện giật, nổi cả da gà.
“Ngứa……..” cô sợ ngứa.
“Ừ.” nhẹ, ngẩng đầu lên.
“Chỗ đến, còn ?”
“Muốn.” cô gật đầu, “Chờ em hết bận em sẽ đến tìm .”
Tưởng Xuyên : “Tạm thời đừng tới.”
Tần Đường nhíu mày, “Vì ?”
Tưởng Xuyên: “Chờ giải quyết chuyện, sẽ tới tìm em.”
Tần Đường nhớ tới Triệu Kiến Hào, còn sự việc phát sinh đêm hôm ở con ngõ nhỏ, bàn tay níu chặt lấy n.g.ự.c áo phông đen của Tưởng Xuyên, hỏi cho rõ ràng, nhưng mím môi, cuối cùng vẫn hỏi.
cô , cho dù là cô hỏi thì cũng nhất định .
“Nghe lời.” Tưởng Xuyên hôn khóe miệng cô, ngẩng đầu .
Tần Đường đôi mắt đen láy của , vòng tay qua cổ , ôm lấy .
Đôi mắt ướt át trong trẻo an tĩnh chấp nhất chăm chú.
Tưởng Xuyên im lặng trong chốc lát, hầu kết trượt lên trượt xuống ngừng, dần nghiến chặt răng . Ngón tay Tần Đường ở lưng nhẹ nhàng lướt qua, Tưởng Xuyên lập tức cúi đầu hôn lên đôi môi .
Hai nhẹ nhàng ma xát môi của đối phương. Môi nóng, mà môi cô vẫn mềm mại như . Rất nhanh chóng, Tưởng Xuyên giữ lấy ít cô, cắn môi cô, đó thuận theo khe hở mà tiến .
Thân thể dán sát, Tần Đường đáp nụ hôn của , đầu lưỡi khẽ chạm một cái, trái tim theo đó cũng run lên.
Cả đều là lửa nóng, bao gồm cả môi lưỡi, nóng đến mức khiến trái tim cô lui bước.