Chương 9: Đừng sợ, đây (2)
Bước chân Dung Thiển khựng . Âm thanh đó phát từ phòng của Nhan Thanh Dao, Thẩm Ngật…
Dung Thiển càng về phía đó, âm thanh càng rõ rệt, kèm theo tiếng la h.ét x.é lòng của phụ nữ, tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng, những tiếng nức nở, r.ên r.ỉ đ.au đ.ớn cùng nhiều tiếng va chạm mạnh khác.
Nắm đ.ấ.m Dung Thiển nổi gân xanh. Thẩm Trì, tên điên loạn đó, đang c.ưỡng h.iếp vợ .
Dung Thiển ngẩng đầu lên, thấy ở cuối hành lang, một bóng dáng gầy gò đang . lúc một tia sét lóe lên, trong bóng tối, Thẩm Ngật bất động.
Cậu bé thấy…
Ánh mắt Dung Thiển chợt tối sầm. Cô xông lên một bước, vác bé lên vai và chạy về phòng!
Đóng sầm cửa , Dung Thiển đặt bé xuống bịt tai bé. từ đầu đến cuối, khuôn mặt Thẩm Ngật chút biểu cảm, ánh mắt cũng trống rỗng.
Dung Thiển bé, ánh mắt kiên định :
“Thẩm Ngật, chị . Mỗi đều sự lựa chọn của riêng , và đều trả giá cho sự lựa chọn đó. Cuộc đời cũng . Đó là cuộc đời của họ, editor:bemeobosua của em. Vì thế, đừng nghĩ nhiều, những chuyện đó liên quan đến em. Có nhiều điều, em của hiện tại nên .”
Thẩm Ngật vẫn phản ứng gì. Dung Thiển ôm chặt lấy bé, khẽ vỗ lưng:
“Đừng sợ, chị đây. Chị sẽ ở bên em.”
“Cô thực sự sẽ luôn ở bên ?”
Thẩm Ngật đột nhiên lên tiếng.
Dung Thiển khựng . Cô thế nào, nhưng ngay lúc , cô chỉ thể đưa lời hứa đó. Cô gật đầu:
“Ừ, sẽ luôn ở bên em.”
Thẩm Ngật nắm tay Dung Thiển mới ngủ . Nhìn đôi lông mày vẫn khóa chặt của đứa bé trong giấc ngủ, Dung Thiển thở dài. Cô nên gì với bé đây?
Nếu cô rời , liệu một bé thể tự chăm sóc cho bản ?
Dung Thiển thức trắng cả đêm. Bảy giờ rưỡi sáng, cô thấy tiếng động cơ xe khởi động. Đi đến cửa sổ , Thẩm Trì lái xe rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-9-2.html.]
Thẩm Ngật hôm nay ngủ muộn, đến tám giờ mới tỉnh, nhưng bé vẫn kiên trì với việc chạy bộ mỗi ngày. Sự tự kỷ luật của Thẩm Ngật khiến Dung Thiển yên tâm. Một đồ chăm chỉ như , ai mà thích?
Tranh thủ lúc bé chạy bộ, Dung Thiển vươn vai. Cô đang định chợp mắt một lát thì chợt thấy tiếng bước chân tới.
Dung Thiển cảnh giác về phía cửa phòng, hai lời, trốn tủ quần áo.
Ngay khoảnh khắc cô trốn tủ, cánh cửa đồng thời đẩy mở. Qua khe cửa, Dung Thiển thấy một phụ nữ mặc váy ngủ, tóc tai bù xù bước .
Cổ và cánh tay cô v.ết th.ương, khóe miệng m.áu, mặt nhiều v.ết b.ầm t.ím. Cô nắm chặt một c.on d.ao gọt trái cây, mặt mày d.ữ t.ợn, biểu cảm gần như biến dạng, khác gì một đ.iên l.oạn.
Cô chính là Nhan Thanh Dao!
Nhan Thanh Dao lảo đảo bước , quanh co h.ung t.ợn, dường như đang tìm . Không tìm thấy, cô bắt đầu đập phá để giải tỏa cơn giận, hất tung editor:bemeobosua tất cả sách giá sách xuống. Cô la hét thất thanh, cuối cùng, cầm d.ao gọt trái cây, lao đến giường Thẩm Ngật, điên cuồng r.ạch từng nhát gối!
Trong mắt cô , chiếc gối đó là đồ vật, mà là một sống. Cô r.ạch d.ao liên tục, như thể phát đ.iên!
“Đủ !”
Dung Thiển nắm chặt cổ tay cô , ngăn hành động của cô . Nhan Thanh Dao cứng đờ , thất thần. Cô đầu , về phía Dung Thiển.
Dung Thiển nhíu mày, lời nào, đ.ánh ngất cô .
Nhan Thanh Dao ngã xuống. Dung Thiển đỡ lấy cô , vòng tay ôm cô lên. Nhan Thanh Dao nhẹ hơn cô tưởng, đến bốn mươi lăm ký, gầy gò.
Để tránh Thẩm Ngật trở về thấy cảnh , Dung Thiển ôm Nhan Thanh Dao về phòng cô .
Vừa bước phòng, Dung Thiển đành lòng né tránh ánh mắt. Căn phòng tan hoang, t.h.ả.m hại. Ga trải giường dính m.áu, và lộn xộn. Dung Thiển Nhan Thanh Dao trong vòng tay, giờ đây như một búp bê sứ vỡ, chạm là vỡ tan.
Những gì cô chịu đựng đêm qua, thật khó tưởng tượng.
Dung Thiển kiềm thầm ch.ửi r.ủa tổ tông Thẩm Trì một lượt trong lòng!
Trong tủ chăn ga gối đệm sạch. Dung Thiển mạo hiểm bất chấp khả năng bản phát hiện, sắp xếp Nhan Thanh Dao thỏa, mới về phòng Thẩm Ngật.
Cô nhanh chóng dọn dẹp căn phòng sạch sẽ khi Thẩm Ngật về, để bé phát hiện bất cứ điều gì.
Dung Thiển thể nhiều. Cô chỉ thể cố gắng hết sức để bảo vệ bé, để tuổi thơ của bé ít những ký ức tồi tệ…