Chương 74: thấy ở s.òng b.ạc (1)
Về đến nhà, xe dừng , Dung Thiển liền tỉnh giấc, cô vươn vai một cái, xách giày cao gót lên, đẩy cửa xe bước xuống.
Thẩm Ngật thấy hỏi cô:
“Không mang giày ?”
“Ồ, trẹo chân , mang giày thoải mái.”
Dung Thiển bận tâm, định xuống xe.
lời dứt, cổ tay cô nắm chặt, lực mạnh, khiến cô thể động đậy ngay lập tức.
Dung Thiển đầu , ánh đèn đường lờ mờ, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng đêm, lúc sáng lúc tối, khoảnh khắc đó, Dung Thiển như thấy Thẩm Ngật lạnh lùng, ít của ngày xưa.
“Đừng xuống xe vội, đợi một lát.”
Thẩm Ngật mỉm nhẹ, buông tay cô , bước xuống xe.
Dung Thiển chớp chớp mắt, tốc độ đổi nét mặt của , khiến Dung Thiển còn nghi ngờ nhầm.
, khi sự so sánh , Dung Thiển chợt nhận , khi , nét mặt toát lên một vẻ chán đời, giận mà uy, thảo nào Hứa Mặc bình thường sợ đến thế.
Lúc thế , khi tức giận sẽ thế nào? Dung Thiển nghĩ một lát, đột nhiên thấy thể tưởng tượng .
Hình như, bao giờ tức giận?
Trong lúc Dung Thiển đang ngẩn , Thẩm Ngật đến, đó, lời nào, liền ôm lấy eo cô, bế cô lên.
Cảm giác mất trọng lượng đột ngột khiến cô theo phản xạ nắm chặt vai . Dung Thiển vẻ mặt ngỡ ngàng:
“Cậu, gì ?”
“Chân cô trẹo, bế cô .”
Giọng Thẩm Ngật dịu dàng, nhưng cũng cương quyết.
Dung Thiển ngờ, dễ dàng bế cô lên như , hơn nữa, trông còn nhẹ nhàng, rằng cân nặng một mét bảy của cô hề nhẹ, thể thấy cánh tay khỏe đến kinh ngạc.
Bị ôm theo kiểu công chúa như thế , Dung Thiển cúi đầu suốt, dám ngẩng lên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-74-1.html.]
Dung Thiển thể diễn tả cảm giác là gì, giống như đứa em trai từ nhỏ cô chăm sóc đột nhiên lớn lên, còn thể ngược chăm sóc cô, chút an ủi? Có chút cảm động?
Dung Thiển thể rõ, nhưng cô dám mắt , điều là sự thật editor:bemeobosua.
Hứa Mặc và Trương Tẫn phía thấy cảnh , hai , đều nở nụ đầy ẩn ý, để gian riêng cho họ, liền tự việc của .
“Cô ở đây, lấy thuốc.”
Đặt Dung Thiển xuống sô pha, Thẩm Ngật liền lục tủ tìm hộp thuốc.
Dung Thiển chiếc giày cao gót còn cầm tay nãy giờ, Thẩm Ngật đang quỳ một gối tủ, để cho cô một bóng lưng, Dung Thiển đặt giày cao gót xuống, ngoan ngoãn yên.
“Là chân trẹo ?”
Thẩm Ngật xách hộp t.h.u.ố.c , Dung Thiển xắn tay áo lên, để lộ cánh tay săn chắc, những ngón tay thon dài gân guốc rõ ràng.
Cậu nhẹ nhàng kiểm tra mắt cá chân cô, phát hiện sưng lên, khẽ cau mày, ngẩng đầu với cô:
“Hơi sưng , lấy khăn bọc đá lạnh, chườm lạnh mười mấy phút ở vùng mô mềm tổn thương .”
“Cậu hiểu cũng khá nhiều đó.”
Dung Thiển tuy cũng hiểu, nhưng chú trọng như , cô thường những vết thương nhỏ, chỉ cần chảy m.áu, nhịn một chút là qua.
Chưa từng ai, giống như , cẩn thận chăm sóc cô đến mức .
Khóe miệng Thẩm Ngật khẽ nhếch lên, cô, :
“Những điều ‘hiểu’ lẽ còn nhiều hơn cô nghĩ, ?”
Dung Thiển nhướn mày, cô nghi ngờ đang lời ám chỉ, nhưng cô bằng chứng.
Quả nhiên, vẻ ngoài nho nhã chỉ là giả dối, đây rõ ràng là một con sói đuôi to xảo quyệt!
“Nói mới nhớ, Thomas trông như thế nào?”
Dung Thiển cầm chiếc khăn bọc đá lạnh chườm lên mắt cá chân, rảnh rỗi việc gì , liền tiện miệng hỏi một câu.
“Có ảnh, cô xem ?”
Thẩm Ngật lấy hết t.h.u.ố.c cần dùng từ hộp t.h.u.ố.c , đặt lên bàn, dậy lên lầu phòng lấy cho cô.