Chương 65: Cô rốt cuộc là từ đến (2)
Mạnh Ngọc Hinh nhận điểm , ánh mắt Dung Thiển lộ vẻ quỷ dị.
“Cô rốt cuộc là từ đến? Sáu năm , cô trốn ở ?”
Mạnh Ngọc Hinh nhớ sáu năm cô từng đến căn hộ của Thẩm Ngật loạn, nhưng lúc đó dù điều tra thế nào cũng tìm cô, cứ như thể cô hề tồn tại , một chút manh mối nào.
“ tại cho cô ? Cô dựa cái gì mà ?”
Thái độ Dung Thiển kiêu ngạo.
Diêu Na thấy chịu nổi nữa, cô dậy, chất vấn Dung Thiển:
“Cô là ai? Tại ở trong nhà Thẩm Ngật? Hơn nữa còn lớn tuổi như , tin Thẩm Ngật sẽ thích cô!”
Cô lớn tuổi ư? Dung Thiển hừ lạnh một tiếng, đợi cô sống thêm vài năm nữa, gặp cô, sẽ ai mới là “lớn tuổi”!
Vẻ mặt Hứa Mặc bên cạnh cũng vô cùng kỳ quái, nãy Dung Thiển cô quen Nhan Thanh Dao, thấy .
Rốt cuộc lời nào của cô Dung là thật, lời nào là giả? Hứa Mặc thể phân biệt nữa.
Mạnh Ngọc Hinh thấy Dung Thiển, liền chuyển mũi nhọn sang Thẩm Ngật:
“Thẩm Ngật, đừng với , sẽ vì phụ nữ rõ lai lịch mà đối đầu với nhà họ Diêu. Dù là gia thế, bối cảnh, ngoại hình”
Nói đến ngoại hình, Mạnh Ngọc Hinh khỏi dừng một chút, thôi , cô thừa nhận, phụ nữ quả thật tệ.
từ lời , cử chỉ và cách ăn mặc của cô, liền cô là con nhà giàu .
Thế là, Mạnh Ngọc Hinh tự tin tiếp câu :
“Người phụ nữ điểm nào thể sánh với thiên kim nhà họ Diêu?”
Diêu Na khen ngợi ưỡn ngực, cô là thiên kim nhà họ Diêu, là phụ nữ từ khu ổ chuột nào chui thể so sánh !
Dung Thiển trợn mắt. Đây là bắt đầu so kè cha ?
Quả thật, ở đây cô một phận nào, công việc, một xu dính túi, còn “sống nhờ nhà khác”, ai cũng sẽ coi thường cô.
Chỉ tiếc là, cô thể phận của , tuy giàu bằng thiên kim nhà họ Diêu , nhưng cô cũng là của cơ quan nhà nước, cha cô còn là cục trưởng cơ mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-65-2.html.]
Thôi , cô thèm so đo những thứ với , vô vị!
Mạnh Ngọc Hinh thấy Dung Thiển phản bác, liền đúng editor:bemeobosua.
Người phụ nữ , chỉ dựa sắc mà lên, gì cả, cũng gì, sống dựa Thẩm Ngật nuôi.
“Thẩm Ngật, nếu sợ với phụ nữ , thể cho cô một khoản tiền. Hôm nay, cô rời , để Diêu Na ở .”
Mạnh Ngọc Hinh bằng giọng điệu lệnh.
Và Thẩm Ngật, vẫn im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Nếu thì ?”
“Cậu dám? Đừng quên, phạm lầm gì, chuyện hại c.h.ế.t cha ”
“Hại cái rắm!”
Dung Thiển nhịn tục, cắt ngang lời Mạnh Ngọc Hinh:
“Cứ mở miệng là Thẩm Trì hại ch.ết, đầu óc bà vấn đề ?”
“Bà Thẩm Trì c.h.ế.t như thế nào ? Thiên tai nhân họa, sinh lão bệnh tử, ai thể kiểm soát? Ông mắc bệnh, sống quá ba năm, đó là mệnh của ông , ai thể đổi . Nếu quá một chút, đó là ông gieo gió gặt bão.”
“Cô, cô dám về một khuất như thế ? Cô là giáo dưỡng ?”
Mạnh Ngọc Hinh vẻ mặt thể tin , sang với Thẩm Ngật:
“Còn nữa, Thẩm Ngật, cô những lời như thế, sỉ nhục cha như , cũng thể nhịn ?”
Hứa Mặc kinh ngạc tột độ, cũng cảm thấy, lời của cô Dung quá đáng .
Đó là cha của ông chủ, hơn nữa việc hại c.h.ế.t cha cũng luôn là một cái gai trong lòng ông chủ, đây chỉ cần nhắc đến một câu cũng .
Cô Dung bây giờ như , ông chủ chắc chắn sẽ tức giận đúng ?
Ngay lúc Hứa Mặc đang nghĩ như , Thẩm Ngật thản nhiên như , chỉ hai chữ:
“Tiếp tục.”
Mắt Hứa Mặc mở to. Đã cưng chiều đến mức ? Ngay cả giới hạn cơ bản nhất cũng ?