Chương 5: Anh m.ất t.ích biển (2)
“Cô Dung, cô hỏi về vụ t.ai n.ạn trong tin tức, nhưng còn chuyện về họ . thể , rốt cuộc cô là ai ?”
Thẩm Thư Hoài cô bằng ánh mắt dò xét.
Dung Thiển trả lời nghiêm túc:
“ là cảnh sát hình sự, điều cần nghi ngờ. Lý do tìm đến là vì đàn ông tên Thẩm Ngật đó thể liên quan đến một vụ m.ất t.ích hàng chục năm , thậm chí, còn thể liên quan đến cả !”
Nghe cô , Thẩm Thư Hoài nhíu mày, chút khó hiểu.
Anh họ mất tích từ mấy chục năm , và tài liệu liên quan đều xóa sạch. Theo lý mà , ai nên đến sự tồn tại của mới đúng, cô ?
Dung Thiển chuyện phức tạp, nhưng cô vẫn giải thích với về những gì phát hiện đêm qua.
Sau khi cô đến Ngụy Long qua một bộ phim, Thẩm Thư Hoài nghi ngờ điểm , vì cũng đĩa phim về họ .
Chỉ là, vẫn một điều thể lý giải, đó là thế nào cô Ngụy Long chính là Thẩm Ngật?
Nghe hỏi, Dung Thiển thể né tránh. Cô kể cho về những chuyện xảy sáng nay.
Dung Thiển chuẩn tinh thần để xem là kẻ thần kinh, ngờ, khi cô gặp họ , Thẩm Thư Hoài lộ vẻ kinh ngạc, một câu:
“Thảo nào thấy cô quen thuộc đến …”
“Ý là ? Anh từng gặp ?”
Thấy hề nghi ngờ lời cô , Dung Thiển vội hỏi.
Thẩm Thư Hoài dậy, với cô một tiếng chờ chút, lên lầu lấy xuống một cuốn album ảnh cũ kỹ, bạc màu.
Thẩm Thư Hoài xuống, lập tức mở cuốn album , tìm kiếm một lúc, chỉ một bức ảnh cho cô xem:
“Cô xem! Đây là cô ?”
Dung Thiển qua, mặt nữa lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì bức ảnh còn tuổi đời lâu hơn! Ảnh đen trắng, phảng phất một thở lịch sử nồng đậm.
Trong ảnh một cây đàn piano cổ điển, phía đàn là một phụ nữ. Cô mặc sơ mi trắng, quần công sở, thắt lưng thắt chặt, eo thon đến mức chỉ cần editor:bemeobosua hai tay cũng thể ôm trọn. Ánh mắt cô chằm chằm về một hướng, lông mày nhíu chặt, ánh mắt u sầu, dường như đang lo lắng điều gì đó.
Dung Thiển cần kỹ cũng thể nhận , phụ nữ trong bức ảnh chính là cô!
“Anh Thẩm, bức ảnh , lấy từ ?”
Dung Thiển lập tức hỏi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-5-2.html.]
Thẩm Thư Hoài giấu giếm, thành thật :
“ tìm thấy nó khi sắp xếp di vật của họ . Đó là một tấm ảnh từ lâu , cây đàn piano trong ảnh là đàn trong phòng .”
Không hiểu vì , khi đến hai chữ "di vật", Dung Thiển cảm thấy khó chịu.
“Ngoài tấm , còn ảnh nào của ?”
Dung Thiển chằm chằm bức ảnh một lúc, hỏi.
Thẩm Thư Hoài lật qua lật , lắc đầu:
“Không còn nữa. Bởi vì tấm ảnh xem nhiều , nên nãy cô , mới nhớ .”
“Vậy những bức ảnh là của ai?”
Dung Thiển cầm cả cuốn album xem, nhưng cứ ôm tay, cô cũng tiện giật lấy.
“Toàn là ảnh cũ thôi. Nếu cô xem thì cứ xem .”
Thẩm Thư Hoài đưa cuốn album cho cô. Vì quá lâu đời, cầm cẩn thận, sợ hỏng.
Dung Thiển dùng hai tay đón lấy, xem lướt qua cả cuốn album. Quả thực là ảnh cũ.
ảnh về Thẩm Ngật thì ít, chỉ lèo tèo vài tấm, còn đều là lạ. Lật những bức ảnh cũ , Dung Thiển cảm giác như hồi bé cô về quê, theo ông ngoại xem editor:bemeobosua những tấm ảnh cũ thời ông tham gia kháng chiến vệ quốc, một cảm giác lịch sử đậm đặc ập đến.
“Cô Dung, cô , cô gặp họ là vì một bức ảnh chụp chung của hai , lẽ nào bức ảnh đưa cô xuyên về quá khứ ?”
Thẩm Thư Hoài đoán.
Nghe một đàn ông trung niên những lời , Dung Thiển cảm thấy buồn .
Chính cô còn tin chuyện lắm, mà đưa phỏng đoán đó, thậm chí còn cảm thấy lý, với cô:
“Cô Dung, nghĩ chuyện hề đơn giản. Thực tế, chuyện họ m.ất t.ích năm xưa bất thường, lẽ thực sự liên quan nhất định đến cô!”
“Anh nghĩ là họ mất tích là do hại chứ?”
Dung Thiển dở dở .
Thẩm Thư Hoài lắc đầu, thẳng mắt cô, nghiêm túc :
“ ý đó. Chỉ là, năm xưa nhiều chuyện thực sự khó giải thích, lẽ trong cõi vô hình định sẵn . Cô Dung, nghĩ, trong ảnh chính là cô.”