Chương 47: Em ngoài trốn tránh thì còn gì (1)
Dung Thiển bất ngờ!
niềm hy vọng dâng lên, lập tức tan vỡ theo một câu của Lục Hoài Ngật.
Chỉ vì Lục Hoài Ngật một cách hùng hồn:
“Thẩm Ngật mất tích biển!”
Dung Thiển:
“…”
Chuyện bà đây từ tám trăm năm , cần ?
“Chị Dung, hai đang gì ?”
Trương Hạo lúc chạy đến hỏi.
Dung Thiển hề sắc mặt :
“Không gì, thôi, chuẩn về.”
“À, ở thêm vài ngày nữa ?” Trương Hạo tiếc nuối.
Dung Thiển gật đầu:
“Được thôi.”
“Thật !”
Trương Hạo ngạc nhiên.
“Cậu ở ? về một .”
Trương Hạo:
“…”
Cuối cùng, Trương Hạo vẫn ngoan ngoãn cùng Dung Thiển mua vé máy bay khứ hồi, và trở về.
Trương Hạo nhận chuyến của cuối cùng là sai lầm.
Những chuyện trong kế hoạch chuyện nào. Sau khi về, rõ ràng đến giờ ăn tối, Dung Thiển thậm chí còn để mời ăn, bảo tự bắt taxi về.
Điều khiến Trương Hạo rơi nghi ngờ sâu sắc, rốt cuộc hôm nay gì ?
Dung Thiển vẫn về nhà editor:bemeobosua. Cô ban đầu tìm Từ Chi Vi , nhưng nghĩ , thời gian quá muộn, nên quyết định ngày mai sẽ gặp .
Thế là, đêm hôm đó, Dung Thiển thức trắng đêm để hết thùng báo .
Mẹ Dung buổi sáng đến gọi Dung Thiển dậy ăn sáng, mở cửa , thì thấy sàn nhà trải đầy báo chí.
Và Dung Thiển vẫn giữa đống báo đó, chăm chú một tờ báo tay.
Mẹ Dung chỉ cảm thấy thái dương giật giật, bà nghiến răng nghiến lợi :
“Đừng với , con xem suốt cả đêm đấy nhé?”
“Mẹ? Nửa đêm ngủ, dậy vệ sinh hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-47-1.html.]
Dung Thiển lúc mới chú ý đến bà .
Mẹ Dung bốc hỏa, mặt trời chiếu rọi đến m.ông , còn nửa đêm? Cô xem đến ngớ ngẩn ?
Mẹ Dung giận dữ :
“Nửa đêm cái đầu con ! Trời sáng , cái quầng thâm mắt của con . Mau vệ sinh cá nhân, nhanh lên, xuống lầu ăn sáng một chút, ngủ bù.”
“Trời sáng ?”
Dung Thiển ngoài cửa sổ, mới phát hiện bên ngoài sáng trưng. Dung Thiển dậy :
“Con ăn sáng . Con tắm, ngay.”
Dung Thiển chú ý đến cơn giận đầu , tự tự , , cô đánh!
Mười phút , Dung Thiển ngoan ngoãn xuống lầu ăn sáng.
Xoa xoa cái trán đánh, Dung Thiển tội nghiệp với Bố Dung:
“Bố, bố giúp con trông chừng một chút nhé. Con thời gian ngủ bù . Ăn no là ngay.”
“Bố thật sự tò mò, rốt cuộc con đang bận gì?”
Bố Dung uống sáng, xem tin tức buổi sáng, đầu hỏi cô.
Dung Thiển đương nhiên thể thật:
“Nói chung là, con chuyện quan trọng !”
“Mẹ con cũng là lo lắng cho sức khỏe của con. Con nhận ? Hôm qua con về, cả gầy một vòng .”
Bố Dung đầu cô.
Dung Thiển dở dở :
“Có phóng đại đến ?”
“Con là con gái của bọn bố , con đổi gì bọn bố ? Cũng lạ thật, con chỉ công tác một ngày, về, tiều tụy như ?”
Bố Dung thắc mắc.
Dung Thiển sờ lên mặt, rõ ràng đến ?
“Lần bố vẫn về phía con. Con vẫn nên ngủ một lát . Bố sợ con cứ thế mãi, cơ thể sẽ chịu nổi.”
Bố Dung khỏi lo lắng.
Dung Thiển ha hả:
“Ôi dào, khoa trương đến thế ạ. Bố con tinh thần thế , giống chịu nổi ?”
Dung Thiển cũng cảm thấy mệt, nhưng cô dám nghỉ ngơi.
Bởi vì, cô chuyện quan trọng, nhanh chóng gặp Thẩm Ngật mới !