Chương 44: Lục Tuyên, lâu gặp (2)
Dung Thiển mỉm , :
“Không, chúng gặp .”
“Ồ? Thật ? Sao ấn tượng gì?”
Giáo sư Lục tự nhận trí nhớ tồi, đặc biệt cô sở hữu một khuôn mặt như , nếu ông từng gặp, thể nào quên .
Dung Thiển mắt ông, từ từ :
“Có chứ, chỉ là thời gian khá lâu, lẽ thầy quên .”
“Thật ? Vậy em là khi nào?”
Giáo sư quan tâm, hỏi rõ sẽ bỏ qua.
Vì ông hỏi, Dung Thiển liền cho ông :
“Khoảng 48 năm .”
Nghe lời của Dung Thiển, tất cả đều trợn tròn mắt. Dám đùa với giáo sư trong cảnh , cô học nữa ?
Tuy nhiên, ngay khi họ nghĩ giáo sư sẽ tức giận, họ thấy giáo sư lúc còn kinh ngạc hơn cả họ, há hốc mồm, sững .
“Chị đang bậy gì thế?”
Lục Hoài Ngật hài lòng, đó là ông nội , còn dám chuyện với ông nội như , phụ nữ thiếu lịch sự và giáo dưỡng đến thế?
Dung Thiển để ý đến , mà tiếp tục với Giáo sư Lục:
“Nội dung bức thư đó, thầy vẫn quên chứ? , 48 năm , sẽ đến tìm .”
“Em, em tên là gì?”
Cơ thể Giáo sư Lục ngừng run rẩy, khóe mắt ướt đẫm.
Dung Thiển mỉm nhẹ:
“ tên là Dung Thiển, Lục Tuyên, lâu gặp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-44-2.html.]
Buổi giảng của Giáo sư Lục kết thúc sớm hơn mười phút.
Hơn nữa, để tránh gây rắc rối cần thiết, Dung Thiển cũng tiết lộ phận cảnh sát của , cho lời cô là đang đối ám hiệu với Giáo sư Lục, bất kỳ ý nghĩa thực chất nào.
Điều mới dập tắt những suy đoán viển vông của một sinh viên.
Khi Dung Thiển và Lục Tuyên rời , cô để Trương Hạo , chịu trách nhiệm chặn Lục Hoài Ngật.
Lục Hoài Ngật Dung Thiển là cảnh sát, và còn chuyện riêng với ông nội , cho rằng ông nội phạm gì đó, nhất quyết đòi theo.
May mắn , Dung Thiển Trương Hạo theo, nên bảo chặn Lục Hoài Ngật .
Lục Tuyên thường ngày sống cùng Trần Thi Ý trong khu ký túc xá nhà trường sắp xếp editor:bemeobosua. Họ thực điều kiện hơn, nhưng hai vợ chồng điều khác biệt, vì nơi ở cũng khác gì khu dân cư bình thường.
Căn nhà hai vợ chồng sống lớn, phòng khách bày trí nội thất phong cách Trung Quốc truyền thống, tường dán bản đồ thế giới, và giá sách là đủ loại sách và sách giáo khoa.
Trần Thi Ý khi tiết học, thì ở nhà đan áo len. Dù còn lâu mới đến mùa đông, nhưng mắt bà kém , như hồi trẻ. Đan một chiếc áo len mất lâu.
Trong lúc Trần Thi Ý đang Kinh kịch, đeo chiếc kính lão dây vàng, ngân nga theo điệu nhạc, thong thả gỡ cuộn len, thì cánh cửa đột nhiên đẩy mạnh mở !
Trần Thi Ý giật run rẩy, bà ôm ngực. Tuổi cao, trái tim chịu nổi sự hốt hoảng nữa.
“Bà xã!”
Nghe thấy giọng lớn của ông chồng, Trần Thi Ý bực bội ngẩng đầu ông, cằn nhằn:
“ bảo ông tuổi cao , vẫn còn hấp tấp thế? Cứ từ từ thôi, đừng nhanh quá, cẩn thận cái xương già của ông”
Lời còn dứt, khi thấy Dung Thiển bước theo Lục Tuyên, Trần Thi Ý bỗng chốc sững sờ.
Cô bé , bà thấy quen đến ?
Dung Thiển mỉm chào bà:
“Thi Ý, bà còn nhớ ? là Dung Thiển.”
“Dung, Dung Thiển?”
Biểu cảm của Trần Thi Ý đờ đẫn. Cô bé mắt và bóng dáng trong ký ức chồng lên . Trần Thi Ý kinh ngạc :
“Cô là, chị Thiển Thiển?”