Chương 43: Trước quen, giờ thì quen (1)
“Thẩm Ngật!”
Dung Thiển đang trong xe bỗng nhiên giật tỉnh giấc, Trương Hạo bên cạnh giật . Trương Hạo vội hỏi cô:
“Chị Dung, chị chứ?”
Dung Thiển lau mồ hôi trán. Cô rõ quen với việc về , nhưng cảm giác như xe đang bật điều hòa, lạnh buốt như mùa đông.
Cô nhớ là kéo Trương Hạo lề đường bắt một chiếc taxi lên xe xong, cô nhắm mắt nghỉ ngơi. Hình như cô mơ một giấc mơ, trong mơ, Thẩm Ngật phát hiện cô rời , liên tục tìm kiếm cô.
cô luôn ở phía , dù gọi thế nào, Thẩm Ngật cũng thấy.
Cuối cùng, cô thấy một chiếc xe lao thẳng về phía , cô hét lớn bảo tránh , cô giật tỉnh giấc.
“Đến ?”
Dung Thiển vặn nắp chai nước suối, uống cạn nửa chai trong một .
Trương Hạo định vị điện thoại, :
“Còn ba ki-lô-mét nữa là đến trường, sắp tới .”
“Ừm.”
Dung Thiển đáp lời, lấy khẩu s.úng kiểm tra lượng đạn. Quả nhiên, thiếu mất một viên. Bản báo cáo tránh khỏi .
Trương Hạo Dung Thiển, thôi. Có vài điều nên .
“Có gì thì , đừng lề mề.”
Dung Thiển chú ý đến sự do dự của .
Trương Hạo nhịn suốt quãng đường. Giờ Dung Thiển cho phép , đương nhiên thẳng:
“Chị Dung, lúc đến với chị ? Muốn gặp cô Trần, sự đồng ý của họ thì mới sắp xếp . Chúng nên tìm một chỗ ở , chứ bây giờ đến thẳng trường.”
“Cậu còn quên.”
Dung Thiển mặt nặng trịch hỏi :
“Chuyện đến Bắc Kinh, với những ai? Còn nữa, chú của là ai? Việc chú cho chúng mượn căn nhà ở vành đai hai, ai ?”
Vẻ mặt Dung Thiển vô cùng nghiêm túc, hệt như đang thẩm vấn tội phạm.
Trương Hạo khí chất của cô cho kinh sợ, ngây :
“Không nhiều ạ editor:bemeobosua. Chú là một ông chủ kinh doanh hợp pháp, tiền án, thói quen . Việc cho chúng mượn nhà chắc cũng ngoài nào .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-43-1.html.]
“Đừng ‘chắc’, cần câu trả lời chính xác. Cậu đưa điện thoại của chú cho , lát nữa sẽ tìm ông hỏi cho rõ.”
Dung Thiển bỏ qua bất kỳ manh mối nào.
Trương Hạo dám phản bác, ngoan ngoãn cung cấp điện thoại của chú .
Dung Thiển ghi điện thoại xong mới với :
“Không cần sự đồng ý, quen họ.”
“Hả? Chị Dung, chị quen cô Trần của ?”
Trương Hạo cảm thấy theo kịp suy nghĩ của cô .
Dung Thiển gật đầu:
“Trước quen, giờ thì quen .”
Trương Hạo chớp chớp mắt, cảm thấy mơ hồ.
“Nói cũng , chị Dung, chị gọi tên Thẩm Ngật, là chúng điều tra đây ?”
Trương Hạo nhớ hỏi cô.
Nhắc đến Thẩm Ngật, tâm trạng Dung Thiển trùng xuống. Haizz, ngờ cô một nữa từ biệt mà , cô nghi ngờ Quản gia Phó là cố ý, việc gì mà cứ lén chụp ảnh cô gì?
“Chị Dung?”
Thấy cô thẫn thờ, Trương Hạo gọi cô một tiếng.
Dung Thiển buồn bã :
“Hỏi nhiều gì? Cậu vẫn nên suy nghĩ kỹ, chuyện đến Bắc Kinh, còn với những ai nữa.”
Nói xong, Dung Thiển nhắm mắt dưỡng thần.
Trương Hạo sờ gáy, luôn cảm thấy gì đó đúng. Anh cũng Dung Thiển đột nhiên ?
Lúc thì gọi điện cho Công an, tổ chức bất hợp pháp tấn công họ, cũng cô lấy tin tức từ . Lúc thì ngủ , gặp ở trường xong là về ngay trong ngày.
Thái độ của cô vô cùng kiên quyết, dù gì cũng vô dụng. Cuối cùng, Trương Hạo đành thỏa hiệp, ngoan ngoãn theo cô .
Đoạn đường ba ki-lô-mét xa, chẳng mấy chốc đến.
Sau khi xuống xe, thấy ở cổng trường hai cảnh sát mặc cảnh phục. Dung Thiển xuống xe, hai cảnh sát liền bước đến, giải thích là cấp cử đến hỗ trợ họ.
Dung Thiển hỏi họ:
“Thế nào ? Có điều tra gì ?”
Hai cảnh sát đều trẻ, một vẻ ngoài thanh tú tên là Triệu Kỳ Quang, còn vạm vỡ hơn tên là Tạ Đông.
Đối với câu hỏi của Dung Thiển, hai , Tạ Đông lên tiếng trả lời:
“Đã kiểm tra, quả thực khả nghi. Phía Công an cử đến ngay lập tức, nhưng bọn đó xảo quyệt, hiện vẫn đang truy tìm tung tích.”