Chương 39: Giáng sinh năm nay thật lạnh (1)
Dung Thiển tiễn Trần Thi Ý và Lục Tuyên xong, thì ở nhà chờ đợi. Thẩm Ngật cũng quá lâu, đến 12 giờ trở về, Phó Bá Trọng luôn theo .
Thấy về, câu đầu tiên Dung Thiển hỏi là:
“Thế nào ? Gặp bố ?”
Thẩm Ngật lắc đầu.
Dung Thiển trầm ngâm, định gì đó thì Phó Bá Trọng lúc bổ sung thêm:
“Lão gia việc đột xuất, về kịp, nhưng ông gọi điện cho Thiếu gia.”
“Ông gì ?”
Dung Thiển hỏi .
Phó Bá Trọng chuyển ánh mắt sang Thẩm Ngật, ý là ông cũng , điện thoại là Thẩm Ngật.
“Ông sắp xếp xong . Phía cảnh sát, cho phép chúng gặp Lâm Phong. Còn những chuyện khác, để hãy .”
Giọng Thẩm Ngật khi bình thản, khiến thể đoán đang nghĩ gì.
Dung Thiển gật đầu. Dù nữa, gặp Lâm Phong vẫn quan trọng hơn. Không bây giờ thế nào ?
Thẩm Ngật Dung Thiển :
“Chúng đến sở cảnh sát .”
“Ừm!”
Thế là, Phó Bá Trọng lái xe, đưa họ .
Chỉ một đêm, cả Lâm Phong đổi . Bộ quần áo vẫn còn dính m.á.u của Jessini editor:bemeobosua. Ngay cả khuôn mặt cũng rửa, râu ria lởm chởm một đêm, trông tiều tụy chịu nổi.
Ánh sáng trong mắt tắt hẳn.
“Lâm Phong.”
Thẩm Ngật gọi tên một tiếng.
Lâm Phong đang cúi đầu thấy tiếng gọi, lúc mới từ từ ngẩng lên. Khoảnh khắc thấy Thẩm Ngật và Dung Thiển, hốc mắt đỏ lên.
Cậu gượng :
“ còn tưởng, thể gặp các nữa .”
Nơi tạm giam lạnh. Lâm Phong mặc quần áo mỏng manh, co ro trong góc suốt một đêm, giờ cả lạnh cóng.
Thẩm Ngật hai lời, cởi áo khoác khoác lên . Lâm Phong theo phản xạ từ chối, nhưng Thẩm Ngật còn mạnh mẽ hơn nghĩ, cho phép từ chối.
“Cậu sợ bẩn quần áo của ?”
Đáy mắt Lâm Phong u ám và tối tăm, ẩn hiện ánh lệ long lanh. Lời của , rõ ràng ý nghĩa khác.
Thẩm Ngật nắm lấy vai , bình tĩnh , dùng lực siết tay, như thể bóp nát vai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-39-1.html.]
“Á…..Đau! Cậu gì ? Bị điên !”
Lâm Phong đau đến nhăn nhó cả mặt, tức giận vỗ tay Thẩm Ngật .
Khóe miệng Thẩm Ngật cong lên:
“Màn kịch bi lụy hợp với . Bình thường như thế mới đúng.”
“ đang chuyện nghiêm túc với !”
Lâm Phong tức giận bừng bừng. rằng, sự chen ngang của Thẩm Ngật , bầu khí u ám tích tụ trong lòng quả thực tiêu tan ít.
Thẩm Ngật mỉm , với :
“ cần sợ. Cậu từ đến nay đều sạch sẽ, cho nên, thể bẩn quần áo của .”
Lâm Phong sững sờ, ngơ ngác , bỗng nhiên …
đại trượng phu mà rơi lệ lúc thì quá mất mặt. Cậu cố tình lảng:
“Ây da, sến sẩm ch.ết ! Khoan , hôm nay thế? Sao cứ mãi , cứ như biến thành khác!”
Thẩm Ngật thẳng mặt như , biểu cảm tự nhiên.
Trên đường đến đây, Thẩm Ngật luôn suy nghĩ nên đối diện với Lâm Phong bằng tâm trạng như thế nào, và hy vọng đối xử ?
Cuối cùng, Thẩm Ngật rút một kết luận.
Cậu hy vọng Lâm Phong thể thả lỏng, vì thế, mới liên tục cong khóe miệng, thái độ dịu dàng hơn với .
“Thẩm Ngật, trêu là đùa thôi. Thực , như thế . Cười lên là đúng . Sau , nhất định nhiều hơn. đặc biệt thích của bây giờ!”
Lâm Phong từ tận đáy lòng. Thẩm Ngật hôm nay, cho một cảm giác vững chãi.
Thẩm Ngật nghiêm mặt . Tâm lý nổi loạn trỗi dậy, đáp một câu:
“Cậu mơ .”
“Không đúng! đột nhiên phát hiện, quả thực biến thành khác!”
Lâm Phong cũng mới chú ý. Thẩm Ngật hôm nay mặc trang trọng. Không ngờ thằng nhóc ăn diện lên, giống một giàu .
Lúc tầm mắt còn thấy Phó Bá Trọng ở bên cạnh, tưởng là Dung Thiển quen, Lâm Phong hỏi cô:
“Dung Thiển, ông là ai?”
Không đợi Dung Thiển trả lời, Phó Bá Trọng tự giới thiệu với nụ :
“Xin chào, họ Phó, Phó Bá Trọng, là quản gia của nhà họ Thẩm. Cậu cũng thể gọi là Quản gia Phó.”
“Nhà họ Thẩm?”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Phong là nhà họ Thẩm nào?