Chương 32: cho phép lập án (2)
“Trong cửa hàng”
Nhà Jessini mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ, thường ngày phụ giúp thu ngân.
Lúc Trần Thi Ý đến tìm , trong tiệm nhiều khách. Hắn từ từ tính tiền cho khách, chuyện với cô .
“Cậu nhớ kỹ xem, lúc Trần Thi Ý rời , gì bất thường ? Hay là, khi cô bước khỏi cửa tiệm, lạ nào bắt chuyện với cô ?”
Dung Thiển nhẹ nhàng dẫn dắt, từng chút một kích thích trí nhớ của .
Jessini Dung Thiển nhắc nhở, quả nhiên nhớ một chi tiết. Hắn với Dung Thiển:
“Có! Lúc đó một đàn ông da trắng trung niên, đeo kính gọng vàng. Hắn chỉ mua một gói t.h.u.ố.c lá, nhưng cứ đó chịu trả tiền. Mãi đến khi Trần Thi Ý , mới bảo tính tiền nhanh lên, vội vã bỏ .”
“ nhớ ! Hắn ngay Trần Thi Ý!”
Khi Trần Thi Ý tỉnh , cô phát hiện tay chân trói, miệng dán băng keo đen, và nhốt trong một phòng tạp vụ.
Trần Thi Ý hoảng sợ tột độ. Cô cố gắng giãy giụa, nhưng còn chút sức lực nào. Cô thầm nghĩ, xong , cuộc đời cô tiêu !
Nguyên nhân thì kể từ hôm cô tìm Jessini…
Trần Thi Ý bây giờ vô cùng hối hận, cô nên dễ dàng tin lời lạ.
Mặc dù đàn ông đó vest lịch sự, ăn mặc chỉnh tề, nhưng cô nên mù quáng tin rằng đối phương thực sự thuê một gia sư violin cho con trai mà mời cô về nhà.
Thật uổng công cô tự cho là thông minh, hôm đó theo ngay, mà chỉ để điện thoại.
Sau đó thư ký của họ liên hệ với cô vài . Cô hỏi thăm thì đối phương là ông chủ của một công ty, trong nhà thật sự một con trai bảy tuổi.
Cô còn vợ ông là Trung Quốc, nên mới tìm một Hoa kéo violin gia sư.
Đối phương cũng , xác định cô kéo violin thực sự giỏi, họ mới đồng ý thuê.
Thế là Trần Thi Ý cân nhắc kỹ lưỡng, thấy rủi ro gì, mới đồng ý chiều hôm đó qua một chuyến.
Lúc đầu chuyện đều editor:bemeobosua. Người giúp việc trong nhà mời cô , còn mang một tách cà phê cho cô, bảo cô chờ một lát. Trần Thi Ý chỉ nhớ uống cà phê xong, thì còn gì nữa.
Cà phê bỏ t.h.u.ố.c mê.
Trần Thi Ý cảm thấy sợ hãi, điều gì đang chờ đợi cô phía . Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Lông tơ Trần Thi Ý dựng , tay chân lạnh buốt.
Sự sợ hãi ập đến, cơ thể cô run rẩy ngừng, tuyến lệ kiểm soát mà rơi lệ. Trần Thi Ý thút thít bất lực, trong lòng ngừng gọi tên Lục Tuyên.
Lục Tuyên… cứu em, Lục Tuyên… Lục Tuyên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-32-2.html.]
“Thi Ý!”
Trên chiếc xe ở bên , Lục Tuyên đột nhiên giật tỉnh giấc! Lâm Phong cạnh dọa sợ, lo lắng hỏi:
“Sao ? Gặp ác mộng ?”
Lục Tuyên đổ mồ hôi lạnh, thở hổn hển mấy cái, nhận thấy trong xe đều đang editor:bemeobosua, Lục Tuyên cảm thấy chút áy náy.
Anh nhớ nhắm mắt khi lên xe, định bụng suy nghĩ xem chi tiết nào bỏ sót , ai ngờ ngủ quên mất, còn mơ thấy Trần Thi Ý.
Lục Tuyên hỏi:
“ ngủ lâu ?”
“Không lâu, chỉ mười phút.”
Dung Thiển một tay giữ vô lăng, ngón trỏ gõ nhẹ theo nhịp. Cô một tay chống cằm, đang chờ đèn đỏ phía .
Thẩm Ngật ở ghế phụ, lúc khoanh tay, nhắm mắt dưỡng thần, đang nghĩ gì.
Chiếc xe là họ thuê gần quán bar. Lâm Phong ban đầu còn thể hiện tài năng, khoe kỹ năng lái xe siêu phàm của , nhưng còn kịp ghế lái Dung Thiển lôi xuống.
Sau đó, chứng kiến kỹ thuật đua xe của Dung Thiển, Lâm Phong thầm mừng vì mang chút tài lái xe đó trò .
Lâm Phong, Lục Tuyên, và Jessini đều ở ghế , họ rốt cuộc Dung Thiển lái xe .
Cuối cùng, Lục Tuyên kìm mà hỏi:
“Chị Dung Thiển ơi, bây giờ chúng rốt cuộc ?”
Bây giờ một giờ chiều, cả buổi sáng họ chạy khắp nơi theo Dung Thiển, tung tích của Trần Thi Ý vẫn tìm . Thời gian càng kéo dài, Lục Tuyên càng sợ hãi!
Dung Thiển đầu , chỉ ba chữ:
“Đi cứu .”
Rồi cô thêm một câu:
“ cô ở .”
Nghe Dung Thiển , Thẩm Ngật chợt mở mắt, trong đáy mắt dường như một đám mây u ám tan biến, khẽ thở phào nhẹ nhõm mà ai nhận .
Dung Thiển chú ý thấy điều đó, cô liếc một cái, gì cả.