Chương 24: Bị cưỡng hôn (2)
Là một nếm trải mùi đời, Lâm Phong rõ ràng tính cách như Thẩm Ngật tồn tại những mặt hại và rủi ro nào.
Cậu bé quá lập dị, quá kiêu ngạo. Làm việc đơn độc, bao giờ gần gũi với ai, cũng kết giao với ai.
Dường như, cuộc đời , chỉ cần một là đủ.
Cậu cự tuyệt khác xa ngàn dặm như , sớm muộn gì cũng sẽ trả giá đắt…
Dung Thiển cả ngày bước chân khỏi cửa.
Cô đang suy nghĩ một vấn đề: Kẻ mặc đồ đen tấn công họ rốt cuộc là ai? Hay cách khác, ai phái tay với họ?
Dung Thiển suy xét kỹ lưỡng, quyết định Bắc Kinh gần như là là , còn việc Trương Hạo tham gia hề thông báo, là quyết định nhất thời ở giữa chừng.
Rất kỳ lạ, tại tấn công họ họ sẽ đến ở nhà của Trương Hạo? Hơn nữa, còn rõ địa chỉ, mai phục sẵn trong bóng tối?
Trừ phi Trương Hạo là đồng phạm, cố tình dẫn cô đến đó.
Đương nhiên, khả năng cơ bản là bằng . Mà nếu Trương Hạo, kẻ tấn công họ, chẳng lẽ gắn thiết lén họ?
Hơn nữa, còn một điểm cực kỳ quan trọng!
Đối phương để ý đến phận cảnh sát của cô, tấn công cảnh sát đến hai , cứ như thể hề sợ cô .
Dung Thiển càng nghĩ càng thấy gì đó . Mặc dù cô khi cô về, thể phòng , thoát khỏi nguy cơ , nhưng đó, Dung Thiển vẫn cần rõ.
Kẻ tấn công cô rốt cuộc là ai? Và gì?
Dung Thiển sofa, mải mê suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm trọng. Cho đến khi thấy tiếng mở cửa, Dung Thiển lập tức thu dọn giấy tờ ghi chép về vụ án bàn, nhanh chóng giấu bút và giấy .
Dung Thiển tiện tay lấy một quả táo, giả vờ lười biếng dài sofa, vô vị c.ắ.n táo.
Với khả năng điều tra hình sự cơ bản nhất của một cảnh sát hình sự, nếu Dung Thiển che giấu điều gì, thì hề lộ một kẽ hở nào. Vì , Thẩm Ngật hề phát hiện điều gì.
Vừa khoái chí ăn đồ ăn vặt khuya Thẩm Ngật mang về, Dung Thiển hỏi bâng quơ một câu:
“Sao hôm nay về sớm thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-24-2.html.]
Tối qua cô đợi khuya mà.
“Hôm nay nhiều việc thêm.”
Thẩm Ngật giữ nguyên vẻ mặt, nhưng cố tình cúi mắt né tránh ánh , chi tiết đó thể thoát khỏi mắt Dung Thiển.
Dung Thiển nhịn bật lắc đầu editor:bemeobosua. đột nhiên nhớ điều gì đó, Dung Thiển chần chừ, vẫn quyết định kể cho bé một đoạn chuyện nhỏ sáng nay:
“Sáng nay đến tìm , là một phụ nữ.”
Sắc mặt Thẩm Ngật đột nhiên đổi:
“Cô gặp cô ?”
“Gặp . Mặc dù cô tìm nhầm , và đuổi cô , nhưng đoán, cô sẽ còn đến.”
Dung Thiển sự khác thường của bé, hỏi:
“Sao ? thể gặp cô ?”
“Cô gì với cô?”
Giọng Thẩm Ngật gấp gáp.
“Cũng gì, cứ như thôi, chuyện gì ?”
Thẩm Ngật nhíu chặt mày, nặng trĩu tâm tư. Cậu mắt Dung Thiển, hỏi cô một câu:
“Là cô tay ?”
Dung Thiển đang ám chỉ điều gì, cô gật đầu thừa nhận: “Là . Mặc dù bốc đồng một chút, nhưng hối hận. Vậy, sẽ trách ?”