Chương 24: Bị cưỡng hôn (1)
“Tao giới thiệu cho mày một công việc.”
Lâm Phong nhả khói thuốc, chiếc xe máy đang chống khuỷu tay yên xe.
Hắn hề ý định tránh mặt Thẩm Ngật.
Thẩm Ngật nhúc nhích, chỉ lạnh lùng , chờ đợi tiếp.
“Một đàn ông giàu tìm một diễn viên đóng vai con trai , mà đứa con trai đó khuôn mặt giống mày như đúc.”
Lâm Phong nhếch mép, tháo điếu t.h.u.ố.c môi xuống, dẫm chân lên nó. Hắn trịnh trọng :
“Mày chỉ cần xuất hiện trong một tháng là , đóng vai con trai ông mặt , cần gì khác.”
“Bao nhiêu tiền?”
Thẩm Ngật hỏi thẳng vấn đề.
Lâm Phong đưa năm ngón tay, vẫy vẫy mặt .
“Năm ngàn?”
Thẩm Ngật nhíu mày. Năm ngàn đô là tiền nhỏ, dù là ở thời đại nào.
“Năm vạn.”
Lâm Phong khẩy một tiếng.
Thẩm Ngật nhất thời im lặng. Năm vạn đô! Đây là một món tiền khổng lồ đối với một sinh viên nghèo như .
“Lương hậu hĩnh như , mục đích là gì?”
Thẩm Ngật cũng kẻ ngốc.
Lâm Phong lắc đầu:
“Tao , ông . tao đoán là chắc chắn mưu đồ.”
Hắn bé, ánh mắt nháy nháy:
“ mà, sợ gì chứ? Có tiền là , chỉ cần mày diễn tròn vai, một tháng tiền về tay, ai quản ông mục đích gì.”
Lâm Phong từng nếm trải mùi đời, tin ai, chỉ tin tiền bạc.
Thẩm Ngật chìm suy nghĩ. Cậu cần tiền. Tiền học phí, tiền sinh hoạt, tất cả đều đang đè nặng lên vai editor:bemeobosua. Nếu tiền , thể sống sung túc hơn, cần thức khuya dậy sớm thêm nữa. Quan trọng hơn, thể dành nhiều thời gian hơn cho ai đó…
Nghĩ đến Dung Thiển, ánh mắt Thẩm Ngật dịu một chút.
“Tao cho mày thời gian suy nghĩ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-24-1.html.]
Lâm Phong , Thẩm Ngật sẽ đồng ý. Hắn vỗ vai :
“Ngày mai trả lời tao. Đừng để lỡ cơ hội như . Mày đó, đời chẳng chuyện tự dưng tiền rơi đầu .”
Lâm Phong xong, nhảy lên xe máy, rú ga một tiếng lớn vút mất.
Thẩm Ngật lặng yên tại chỗ một lúc lâu, đạp xe về nhà.
Trong nhà, Dung Thiển đang lim dim ngủ gà ngủ gật sofa, mặt úp chiếc chăn ấm áp.
Thẩm Ngật bước , nhẹ nhàng đặt túi đồ ăn vặt xuống bàn, cô.
Mái tóc đen nhánh của cô xõa tung, che khuất nửa khuôn mặt. Ánh đèn mờ ảo trong phòng khách chiếu lên làn da trắng nõn của cô, khiến cô trông mong manh như một con búp bê sứ dễ vỡ.
Cậu vươn tay, nhẹ nhàng vén lọn tóc che mặt cô tai. Ngón tay chạm làn da lạnh của cô, khiến tim lỡ mất một nhịp.
Cảm giác chân thật khiến bé hít một sâu. Cô thực sự , là ảo ảnh.
Thẩm Ngật cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.
Dung Thiển tỉnh dậy ngay lập tức! Cô bật dậy như lò xo, mắt mở to trai đang sững sờ mặt .
“Cậu gì!”
Dung Thiển tức hổ, cô che trán .
Thẩm Ngật cô phản ứng mạnh cho hoảng hốt. Đôi mắt lạnh lùng của thoáng qua vẻ bối rối, lùi một bước theo bản năng.
“... tưởng cô vẫn là ảo giác.”
Thẩm Ngật lắp bắp, mặt đỏ lên.
Dung Thiển tức đến mức bật :
“Cái lý do quái quỷ gì thế? Ảo giác thì hôn nó ?”
“Không ... đây, ảo giác sẽ phản ứng .”
Thẩm Ngật giải thích một cách khó khăn.
“Đồ nhóc thối!”
Dung Thiển quát lên, nhưng trong lòng cảm thấy chút mềm lòng. Hóa ... bé nhớ đến mức nghĩ là ảo giác ?
Thẩm Ngật nhanh chóng chuyển chủ đề:
“ mua đồ ăn vặt cho cô. Ăn .”
Dung Thiển lườm bé một cái, nhưng thể giận lâu. Cô nhảy xuống sofa, túi đồ ăn vặt, mắt sáng rực lên:
“Bánh sừng bò! Bánh ngọt! Kẹo! Cậu chu đáo quá mất!”
Thẩm Ngật thở phào nhẹ nhõm. Mục đích của , cuối cùng cũng đạt .
Trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo, tiếng của Dung Thiển vang lên một cách ấm áp, xua sự cô đơn bủa vây Thẩm Ngật suốt bốn năm qua.