Chương 22: Vị khách mời (1)
Lúc hai giờ sáng, Thẩm Ngật vẫn ngủ , giường trằn trọc, hề chút buồn ngủ nào.
Cậu nhẹ nhàng bước xuống giường, mở hé cánh cửa, thấy Dung Thiển vẫn đang ngủ sofa. Cô quấn chăn kín mít quanh , giống như một con nhộng, thu thành một khối.
Phòng khách giữa đêm khuya lạnh, dù cũng đông.
Lúc đầu, Thẩm Ngật đề nghị cô ngủ trong phòng . Dù bây giờ khác xưa, thể để cô ngủ sofa ?
Thế nhưng Dung Thiển chịu chiếm giường của , rằng ngủ sofa là . Bởi vì trong mắt Dung Thiển, Thẩm Ngật vẫn là một đứa trẻ đang lớn, cần ăn ngon ngủ đủ.
Cô là lớn, thể tranh giường với một đứa trẻ ?
Xác nhận cô vẫn ở phòng khách, Thẩm Ngật đóng cửa phòng , định yên tâm ngủ, nhưng nửa tiếng , nhịn bật dậy một nữa. Cứ lặp lặp như , Thẩm Ngật cũng nhớ dậy bao nhiêu .
Và Dung Thiển gì về điều , giấc ngủ hiếm khi sâu đến thế.
Thẩm Ngật ngủ đến tận bốn, năm giờ sáng. Ngủ ba tiếng, may mà hôm nay là cuối tuần, thể ngủ nướng đến tám giờ mới dậy.
Tỉnh dậy theo thói quen gấp chăn gọn gàng, Thẩm Ngật bước khỏi phòng. Vừa định xem Dung Thiển dậy , một cái, sofa ai, trống . Cả phòng khách vẫn lạnh lẽo, vắng vẻ.
Vẻ mặt Thẩm Ngật hoảng hốt. Cô ? Hay là, tối qua chỉ là một giấc mơ của ?
Thế nhưng, ngay lúc nước mắt Thẩm Ngật sắp trào , Dung Thiển lúc quấn chăn từ trong bếp , ngáp dài, lười biếng chào :
“Chào buổi sáng!”
“Cô! ...”
Thẩm Ngật định cô và mơ ? đó nghĩ , những lời quá ngớ ngẩn, nên kịp thời đổi lời:
“Sao cô bước từ bếp?”
“Dậy uống nước chứ . Chỗ cũng máy lọc nước, đành lấy ấm đun nước bếp ga.”
Dung Thiển mới tỉnh dậy lâu, mắt còn lim dim ngái ngủ. Không do đổi mùa , cả cô uể oải, lười nhác, thể tập trung chút sức lực nào, chỉ ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-22-1.html.]
Vừa , Dung Thiển đổ ập xuống sofa, tiếp tục bất động.
Thẩm Ngật liếc cô một cái, bếp. Đợi nước sôi, lấy hai cái cốc, rót nước qua để nguội nhanh hơn editor:bemeobosua. Đến khi nước còn quá nóng, mới gọi Dung Thiển dậy uống nước.
Dung Thiển uống hết một cốc nước, mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Thẩm Ngật với cô:
“Cô thể ngủ thêm một lát. mua cho cô một ít đồ vệ sinh cá nhân, tiện thể mua bữa sáng.”
“Được thôi.”
Dung Thiển lười nhác, mắt lim dim, giống như một chú mèo con lười biếng, cuộn tròn sofa, nhúc nhích chút nào.
Việc Dung Thiển thể thư giãn đến mức , Thẩm Ngật công nhỏ.
Lần đến, Thẩm Ngật còn bé, Dung Thiển dám lơ là chút nào, cộng thêm ở nơi đó, cô cũng thể thả lỏng.
ở đây thì khác editor:bemeobosua. Không cần lo lắng đột kích, Thẩm Ngật cũng đủ khả năng tự lập, cần cô giám sát liên tục nữa.
Thẩm Ngật mua đồ dùng cá nhân cho cô, Dung Thiển tự cho phép ngủ nướng thêm nửa tiếng. đầy nửa tiếng, Dung Thiển thấy tiếng gõ cửa.
Dung Thiển đ.á.n.h thức. Cô thầm nghĩ: Thẩm Ngật quên mang chìa khóa ?
Dung Thiển mở cửa, kết quả, cô thấy hai lạ đang ở cửa. Một là phụ nữ quý phái trang điểm đậm, đeo đầy trang sức, toát lên vẻ kiêu sa, lộng lẫy.
Thực phụ nữ trông cũng lớn tuổi lắm, chắc hơn ba mươi tuổi, nhưng ăn mặc khá già dặn. Dù , trang sức như thế vốn là thứ mà những quý bà tuổi mới đeo.
nếu chứng minh là quý bà, thì là chuyện khác.
Đứng phía phụ nữ là một đàn ông trung niên, vest chỉn chu, nghiêm chỉnh, thậm chí chút khiêm nhường, trông giống như dịch vụ, tay ông còn đeo găng tay trắng.
Dung Thiển nhớ rằng những giàu thế kỷ khi ngoài đều tự mang theo tài xế. Tài xế lúc đó chỉ lái xe như bây giờ, mà còn giống như một quản gia, luôn sẵn sàng phục vụ ông chủ thuê .
Và trong khi Dung Thiển đang đ.á.n.h giá đối phương, thì đối phương cũng đang đ.á.n.h giá cô.
Mạnh Ngọc Hinh giữ thái độ cao quý, ngẩng cao đầu, ánh mắt luôn mang theo một chút khinh thường, toát lên vẻ kiêu ngạo tột độ.
Phát hiện mở cửa Thẩm Ngật, mà là một phụ nữ quấn chăn, tóc tai bù xù, mắt còn ngái ngủ, Mạnh Ngọc Hinh lập tức nảy suy nghĩ:
“Tao bảo mà, tự dưng yên lành, ở ký túc xá của trường, chạy ngoài thuê nhà, hóa là để giấu phụ nữ!”