Chương 20: Đoàn tụ (1)
Thực , Dung Thiển cũng tìm kiếm quá lâu.
Bởi vì cô tùy tiện bắt lấy một đường, hỏi rõ ràng thì bây giờ là năm 1972.
Tức là, bốn năm trôi qua kể từ cuối cùng cô gặp Thẩm Ngật. Tính theo thời gian, Thẩm Ngật bây giờ là 16 tuổi!
Ở tuổi , Thẩm Ngật học đại học. Liên tưởng đến tấm ảnh chụp chung đó, cùng với dòng chữ Thẩm Ngật phía khung ảnh: Số 302, 17 phố Saint-Lô.
Dung Thiển liền hỏi địa điểm của nơi . Không ngờ chú da đen bụng thực sự chỗ đó ở , và chỉ đường cho cô editor:bemeobosua. Dung Thiển vô cùng ơn.
Dung Thiển tìm kiếm lâu, cuối cùng cũng tìm nơi gọi là phố Saint-Lô . Đó là một khu thuê nhà, những tòa nhà cao tầng chồng chất lên , cách giữa chúng hẹp. Ban công tòa đối diện cửa sổ tòa , chỉ một bước là thể bước qua.
Căn hộ 17 mà Dung Thiển tìm là một tòa nhà hình thước thợ, sáu tầng. Trên bức tường đá phía cổng vòm dán kính màu hình dạng bất quy tắc. Ánh nắng chiếu , rải rác những mảng màu rực rỡ xuống đất.
Bên ngoài cổng còn một cây ngô đồng. Sau một đêm gió thổi mưa táp, lá xanh rụng đầy mặt đất.
Theo chỉ dẫn của chủ nhà, Dung Thiển đến phòng 302. Cánh cửa khóa im lìm. Đến nơi , Dung Thiển mới chợt nhớ một vấn đề.
Thẩm Ngật thật sự sống ở đây ?
Dung Thiển đột nhiên nhận cô thể chắc chắn. Mặc dù Thẩm Ngật ở tuổi đại học, nhưng lẽ ở ký túc xá, khả năng thuê nhà ở ngoài thấp.
Hơn nữa, dù bé thực sự thuê nhà ngoài, hai năm nữa mới chuyển đến?
Trong lúc suy nghĩ, Dung Thiển vô thức đút tay túi quần. Kết quả, cô đột nhiên chạm một vật cứng trong túi quần.
Dung Thiển lấy xem, đó là một chiếc chìa khóa.
“ , thử một chút sẽ ngay ?”
Dung Thiển đối chiếu với ổ khóa. Nếu chiếc chìa khóa thể mở cánh cửa , thì điều đó nghĩa là Thẩm Ngật quả thực sống ở đây!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-20-1.html.]
Dung Thiển tra chìa khóa ổ, ngờ thực sự khớp. Cô thử vặn một cái, cửa mở .
định đẩy cửa , Dung Thiển đột nhiên dừng . Sau đó, hề bên trong, Dung Thiển đóng cửa .
Dù là quen, nhưng tự ý đột nhập nhà khác là một hành vi lịch sự. Dung Thiển tôn trọng quyền riêng tư của bé, sẽ tự tiện xông .
Chỉ cần chứng minh bé quả thực sống ở đây là đủ. Dung Thiển thừa thời gian để đợi bé về. Thế là cô xuống ngay cửa, tựa lưng cánh cửa, khoanh chân với tư thế đàn ông, lấy điện thoại di động .
Tín hiệu chắc chắn là , nhưng chơi game giải đố Candy Crush một thì vẫn .
Thế nhưng, Dung Thiển cứ chờ đợi mãi, từ chiều cho đến khi màn đêm buông xuống. Cứ đợi mãi đến 11 giờ tối, ai đó vẫn về.
Và Dung Thiển, chán đến c.h.ế.t khi ngáp N , cuối cùng bỏ mặc tất cả, dựa cánh cửa mà ngủ một cách vô tư.
Mỹ bắt đầu đông từ tháng 12. Mặc dù mới đầu tháng, nhưng khi đêm xuống, gió lạnh thổi vi vu. Cây ngô đồng hai bên đường xào xạc theo gió, mang bầu khí của mùa đông.
Lá cây bay lượn theo gió, hoặc lười biếng, hoặc xoay tròn rơi xuống đất. Chỉ trong chớp mắt, một lớp lá rụng phủ kín mặt đất.
Và đúng lúc , ánh đèn đường vàng vọt, một chiếc xe đạp từ từ lăn bánh đường. Bánh xe nghiến qua lớp lá, phát những âm thanh khe khẽ.
Thiếu niên xe mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, cúc áo cài đến tận cổ, chỉnh tề. Gấu áo sơ mi đóng thùng cạp quần, dây nịt thắt đến nấc cuối cùng. Eo thiếu niên thon và gầy.
Dưới chiếc quần dài màu đen, đôi chân thẳng tắp, thon dài. Nhìn lực đạp bàn đạp, khó để thấy dù thiếu niên hình mảnh khảnh nhưng tuyệt đối yếu ớt.
Thiếu niên một tay nắm ghi đông điều khiển xe, tay ôm một túi giấy da bò. Trong túi là thực phẩm mua từ siêu thị, và một ổ bánh mì baguette dài.
Chiếc xe đạp căn hộ 17, lợi thế của đôi chân dài là đặt chân xuống là chạm đất, chiếc xe dừng định.
Thẩm Ngật dừng xe đạp ở lối , ôm thức ăn bước thì chủ nhà đang xem TV ở quầy lễ tân gọi . Chủ nhà là một bà cô da trắng, tóc xoăn, hình mập mạp, nhưng hiền từ.
Cô chủ nhà với bé rằng một phụ nữ Trung Quốc đến tìm , đang đợi ở cửa phòng . Cô đến từ 1 giờ trưa, và vẫn .