Chương 146: Ngoại truyện 2: Cuộc sống thường ngày hôn nhân của Cảnh sát Dung và Ảnh đế Thẩm (1)
Dung Thiển luôn nghĩ Thẩm Ngật là một đàn ông dịu dàng, kiên nhẫn, chu đáo và lịch thiệp.
Mặc dù, phần lớn thời gian quả thật là như , nhưng Dung Thiển quên mất, bản chất đàn ông Thẩm Ngật là một cool boy lạnh lùng, chỉ là vì tiện cho việc giao tiếp xã giao, mới chọn đổi từ ngoài lạnh trong nóng thành trong lạnh ngoài nóng.
Vì thế, nhờ Thẩm Ngật cưng chiều mà Dung Thiển thường quên mất là ai, và Thẩm Ngật dạy dỗ.
Thực Dung Thiển cũng gì quá đáng, chỉ là cô là một cảnh sát hình sự, chắc chắn sẽ lúc thương, để cho Thẩm Ngật , cô liền giả vờ như chuyện gì.
Kết quả, khiến Thẩm Ngật chuyện cô thương từ khác, nào đó lạnh mặt chất vấn cô tại ?
Dung Thiển liền đùa trêu chọc :
“Ôi chao, thương chút xíu thôi, cần gì nghiêm trọng chứ? Nào nào nào, lên một cái !”
“Dung, Thiển!”
Người nào đó chỉ gọi cả họ lẫn tên cô khi tức giận.
Thẩm Ngật tức giận, hậu quả nghiêm trọng!
Dung Thiển lập tức sợ hãi, cô rụt rè kéo góc áo , nũng đáng yêu cầu xin tha thứ.
Thẩm Ngật cưng chiều thì cưng chiều, nên giận vẫn giận, thế là một tờ giấy trắng, một cây bút, hai ngàn chữ thư sám hối, khi nào xong, mới hết giận!
Dung Thiển ngớ , mạch suy nghĩ của Thẩm Ngật nhà cô, quả nhiên giống với “ hiện đại”, thư sám hối? Mắc gì nghĩ editor:bemeobosua!
Hừ! Không xót cô thì thôi , còn bắt cô thư sám hối nữa ?
Dung Thiển tức giận, hầm hầm cầm giấy và bút lên, tự nhốt trong phòng việc.
Thẩm Ngật dựng tai lén, thầm nghĩ, quá đáng , thế là đang nghĩ xem cách nào để dỗ cô vui, nhưng lâu , Dung Thiển hùng hổ bước khỏi phòng việc.
Cô ném tờ thư sám hối mặt Thẩm Ngật, ném cảm giác như tờ đơn ly hôn.
Cô chống nạnh, độc đoán :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-146-1.html.]
“Viết xong !”
Thẩm Ngật cầm lên xem, giấy đầy một trang chữ “Anh yêu em”, Thẩm Ngật ngây một lát, ngẩng đầu lên liền thấy Dung Thiển nở một nụ rạng rỡ với .
Dung Thiển nịnh bò đùi , mềm mỏng với :
“Em sai , đừng giận nữa ?”
Thẩm Ngật đừng là giận, ngay cả vẻ mặt nghiêm túc cũng thể giả vờ nữa.
Dung Thiển thấy , lập tức vui vẻ :
“Anh , hết giận !”
“A Thiển, giận.”
Thẩm Ngật bế cô lên, để cô đùi , thở dài :
“Anh chỉ hiểu, tại em cho ?”
Dung Thiển thực nỗi lo riêng, cô sợ, Thẩm Ngật sẽ phản đối cô tiếp tục cảnh sát hình sự.
Nào ngờ Dung Thiển xong, Thẩm Ngật vẻ mặt khó hiểu hỏi ngược cô một câu:
“Tại phản đối?”
“Anh sẽ phản đối ? Vì nghề nghiệp của em nguy hiểm!”
Thẩm Ngật :
“Anh nguy hiểm, nhưng chỉ cần em thích, sẽ ủng hộ, và điều cần , chính là cố gắng hết sức để mạnh mẽ hơn, , bảo vệ em.”
“Anh sẽ bảo vệ em như thế nào ạ?”
Dung Thiển ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của , mắt sáng lên những vì mong đợi.