Chương 143: Đưa lịch sử trở quỹ đạo chính xác (2)
“Cho nên, luôn chờ đợi, chờ đến thời điểm em chụp tấm ảnh đó, cho đến khi tương lai xảy , mới thể thoát khỏi cái gọi là khe nứt thời đó?”
Dung Thiển suy đoán.
Và nụ khóe môi Thẩm Ngật, cũng chứng minh suy đoán của cô là đúng.
“Anh mắc kẹt gần ba mươi mấy năm, trong suốt những năm tháng đó, lúc đầu, xung quanh chỉ là một màn đen tối, cho đến khi em sinh , thấy tiếng trẻ sơ sinh , , một tia sáng xuất hiện mắt, liền thấy em.”
Dung Thiển sững sờ :
“Ý là, từ lúc em sinh , luôn dõi theo em ?”
“Ừm, mặc dù tại như , nhưng quả thật thấy em, cho đến khi em hai tuổi, thử gọi em, em hình như thấy giọng , dường như, cũng thấy , còn vẫy tay với .”
Thẩm Ngật nhớ , ánh mắt mềm mại vài phần.
Cô , cô lúc nhỏ đáng yêu đến mức nào, đương nhiên, bây giờ, cũng thường xuyên những khía cạnh dễ thương.
Dung Thiển vẻ mặt thể tin , Thẩm Ngật, chính là chứng kiến cô lớn lên!
“Cho đến khi, em phụ trách vụ án của Hứa Mặc, thấy tấm ảnh của và em, mới cuối cùng bước khỏi khe nứt thời .”
Dung Thiển kinh ngạc:
“Anh khỏi đó từ lúc đó ?”
“Cũng hẳn là thoát , chỉ là, thời gian xuất hiện ngắn, quá vài phút, liền sẽ triệu hồi trở .”
Thẩm Ngật đến đây, dừng một chút, ngưng mắt Dung Thiển, nhẹ nhàng :
“Hôm đó em xuống lầu, thấy tivi đang chiếu phim của , là mở, để em xem.”
Dung Thiển chớp chớp mắt, điểm mà cô luôn thắc mắc bấy lâu nay, cuối cùng cũng giải đáp!
“Sau mỗi khi đêm khuya, xuất hiện ngắt quãng thêm vài nữa, nhưng em, dường như đều xem việc thấy , là do mơ.”
Thẩm Ngật vô thức đưa tay xoa đầu cô.
Dung Thiển hồi tưởng , phát hiện quả thật là như !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-143-2.html.]
Vậy thì, cô nhảy xuống biển, thấy Thẩm Ngật xuất hiện, cũng là ảo giác ?
Thẩm Ngật nhẹ:
“Không ảo giác của em, quả thật là .”
Tất cả những nghi vấn đây, khoảnh khắc , cuối cùng cũng giải thích.
“Làm chuyện xảy chứ? Thật sự quá khó tin!”
Dung Thiển càng nghĩ càng thấy vô lý, chuyện còn khiến cô cảm thấy bất ngờ hơn cả việc cô xuyên editor:bemeobosua.
lời Thẩm Ngật tiếp theo, còn khiến Dung Thiển kinh ngạc hơn, :
“A Thiển, thực , cũng gặp Thẩm Ngật.”
“Gì, gì cơ?”
Dung Thiển nhất thời kịp phản ứng."
Thẩm Ngật :
“Không cần cảm thấy kỳ lạ, , là của quá khứ, lúc đó, với em ? Sau khi bệnh một trận, hình như đến thế giới của em, gặp em.”
“Em nhớ chuyện !”
Lúc đó Thẩm Ngật còn hộc m.áu, Dung Thiển luôn ấn tượng sâu sắc.
Thẩm Ngật cảm thán:
“Lúc đó cũng bất ngờ, khi thấy bản lúc còn trẻ, hai mươi mấy tuổi, Thẩm Ngật lúc đó, thấy hiện tại, cũng kinh ngạc, còn dặn dò nó một chuyện, nhưng khi nó trở về, dường như quên mất editor:bemeobosua.”
may mắn là, nó nhớ .
Nhớ rằng sẽ ch.ết, mà là sẽ mắc kẹt trong một khe nứt thời , thế là, dứt khoát chút do dự bước lên du thuyền.
Và , rơi xuống biển, để lịch sử, trở quỹ đạo chính xác.
Thế là, mới hiện tại của Thẩm Ngật, đợi hơn ba mươi năm, vượt qua một thời gian, đưa bản đến thế giới cô.
Và Thẩm Ngật của thời đại đó, cũng biến mất…