Chương 135: Mới nửa ngày gặp mà nhớ đến (2)
Căn phòng xa lạ, cách bài trí tối giản, bên cạnh là giá sách, đó bày biện đủ loại sách, bàn việc gỗ nguyên khối dọn dẹp sạch sẽ, tài liệu và hợp đồng sắp xếp ngăn nắp.
Thảm màu xám, tủ đen trắng, dù từ chi tiết nào, cũng thể thấy chủ nhân căn phòng gu.
Hơn nữa, từ phong cách trang trí đầy tông màu lạnh khó để nhận , chủ nhân căn phòng là một đàn ông.
Dung Thiển cúi đầu , bộ đồ ngủ cotton màu xanh đen, rộng rãi, tay áo cũng dài, rõ ràng là quần áo của đàn ông, ai mặc cho cô?
Lúc cô còn chú ý thấy mu bàn tay dấu vết truyền dịch.
Dung Thiển nhớ , tối qua cô xổm cửa phòng khám của Kiều Quân Triệt, , đây thực là phòng của Kiều Quân Triệt? Bộ đồ ngủ cô cũng là của ?
Nghĩ đến đó, Dung Thiển cảm thấy khó chịu, định cởi , cửa phòng lúc mở , Thẩm Ngật, thức trắng đêm và chút mệt mỏi, đang xoa thái dương bước .
Dung Thiển ngẩng đầu lên, tiên quan sát cẩn thận một lượt, xác định Mộ Triều Tuyết, cô mới hớn hở gọi :
“Thẩm Ngật!”
Mặc dù giọng chút khàn vì cảm lạnh, nhưng ngữ khí tràn đầy sức sống và tích cực, khiến khỏi sự hoạt bát của cô ảnh hưởng editor:bemeobosua.
Thẩm Ngật thấy tiếng gọi, khựng một chút, thấy Dung Thiển đang tít mắt, vui vẻ vẫy tay với .
Khoảnh khắc đó, Thẩm Ngật hề suy nghĩ, chạy tới đổ ập lên giường ôm chặt lấy cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-135-2.html.]
Dung Thiển còn xoa đầu an ủi:
“Ôi chao, mới nửa ngày gặp mà nhớ đến ?”
“A Thiển, đối với em là nửa ngày, đối với , là ba năm.”
Ánh mắt Thẩm Ngật dịu dàng triền miên cô, trán hai chạm , Thẩm Ngật nhắm mắt , như thể đang bổ sung năng lượng, chỉ ở bên cô, mới thể tìm một thứ.
Dung Thiển nâng mặt lên, xem xét kỹ lưỡng một , thời gian thật sự sẽ để dấu vết khuôn mặt một .
So với của ba năm , lúc 28 tuổi còn rạng rỡ tinh , Thẩm Ngật hiện tại 31 tuổi, giữa lông mày rõ ràng thêm một vẻ yên tĩnh và trầm của năm tháng.
Anh còn trẻ trung nữa, hai chữ trẻ trung, sẽ còn xuất hiện , đó là sự điềm tĩnh, vững vàng.
Điều đó nghĩa là sẽ bao giờ nhiệt huyết sục sôi nữa, càng hành động bốc đồng, chỉ cần khuôn mặt , sẽ tự nhiên bình tĩnh .
Đây là mị lực mà năm tháng ban tặng cho , nhưng những năm , rõ ràng sống , Dung Thiển thể thấy sự tang thương và mệt mỏi khuôn mặt .
Vì thức trắng đêm, râu mọc lún phún, khuôn mặt , Dung Thiển cảm nhận rõ ràng , thời gian khiến một từ từ già như thế nào.
Nhớ đầu tiên gặp , vẫn là một thiếu niên 12 tuổi, thoắt cái, mang dáng vẻ phong sương .
Nghĩ đến bản , mắt Dung Thiển kìm đỏ hoe, , đến lượt cô ôm chặt lấy …