Chương 12: Có hy vọng cô thể tự do (1)
Cảm xúc của Dung Thiển đến nhanh mà cũng nhanh. Cô chợt nghĩ đến một chuyện và bất ngờ bình tĩnh .
Sự xuất hiện của Quản gia Phó chứng tỏ cô sắp trở về thế giới của . Dù thể ở cùng bé khôn lớn, nhưng Dung Thiển cảm thấy nên tỏ vui mừng đến .
Nếu bé , sẽ buồn đến mức nào...
Vì thế, Dung Thiển nhanh chóng thu cảm xúc. Với Quản gia Phó, Dung Thiển hề giấu giếm phận của , dùng lời lẽ y hệt như khi giải thích với Thẩm Ngật.
Ban đầu, Phó Bá Trọng tin. Cái gì mà lữ khách thời gian? Quá hoang đường!
may mắn là Thẩm Ngật chứng, Phó Bá Trọng nửa tin nửa ngờ cũng chấp nhận.
Dung Thiển ông mang theo máy ảnh , giả vờ hỏi vu vơ một câu. Phó Bá Trọng ngạc nhiên :
“Sao cô mua máy ảnh?”
“Thật ? Máy ảnh ? Ông chụp ? Có chụp một tấm ? Không , thôi bỏ , để chụp, bây giờ lúc!”
Dung Thiển nhanh, đến đoạn thì tự hỏi tự trả lời.
Điều khiến Phó Bá Trọng bối rối.
“À, cô Dung, quả thực một chiếc máy ảnh, nhưng vẫn thạo dùng lắm, đang học hỏi. Sau cơ hội, sẽ chụp cho cô một tấm nhé,”
Phó Bá Trọng lịch sự .
Dung Thiển xong mừng, bắt ông hứa là nhất định chụp cho cô một tấm ảnh, tuyệt đối thất hứa!
Phó Bá Trọng hợp tác, liên tục nhất định sẽ .
Thẩm Ngật thấy lạ, bé hỏi Dung Thiển:
“Tại chị cứ để ông chụp ảnh cho chị bằng ?”
“Vì, chị thích chụp ảnh thôi!”
Dung Thiển bé sẽ hỏi nên chuẩn sẵn lý do.
Thẩm Ngật “ồ” một tiếng, cũng nghĩ nhiều nữa.
Cứ như , bí mật về sự tồn tại của Dung Thiển ở đây thêm một .
May mắn là Phó Bá Trọng với Thẩm Ngật, coi bé như con ruột. Dung Thiển thể thấy , Thẩm Ngật cũng xem ông là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-12-1.html.]
Điều thể hiện rõ qua việc Thẩm Ngật chủ động kể cho Phó Bá Trọng chuyện bé giúp Từ Chi Vi. Sau khi chuyện, Phó Bá Trọng tuy kinh ngạc nhưng cũng thông cảm.
Ông chỉ thương đứa trẻ Thẩm Ngật mà thôi.
Đứa bé ông nó lớn lên từ nhỏ, sống quá khổ cực, gần như ngày nào vui vẻ. Phó Bá Trọng thực sự sợ đứa trẻ sẽ lớn lên lệch lạc, sợ tính cách nó sẽ vặn vẹo, suy nghĩ sẽ u ám.
nỗi lo lắng đó tan biến khi Phó Bá Trọng thấy nụ mặt Thẩm Ngật.
Phó Bá Trọng từng thấy Thẩm Ngật lộ vẻ mặt thoải mái, như tự do đến , mà tất cả đều nhờ công Dung Thiển. Bởi vì chỉ khi ở mặt cô, Thẩm Ngật mới giống một sống.
Phó Bá Trọng nhận , cô Dung , chính là ánh sáng của bé.
Nếu một ngày nào đó ánh sáng biến mất, bé sẽ rơi bóng tối vô tận…
Tối hôm đó, đêm khuya tĩnh lặng, Dung Thiển tỉnh táo bước khỏi tủ quần áo.
Đứng bên giường, Thẩm Ngật hề chuyện sắp xảy , vẫn ngủ đúng giờ như thường lệ, Dung Thiển im lặng lâu, mới thở dài một gần như thấy.
Dung Thiển đầu ngoài cửa sổ. Đêm nay trăng thanh gió mát, đáng lẽ là một đêm yên bình, nhưng nó định sẵn là một đêm đen đầy sóng gió.
Nhan Thanh Dao rón rén di chuyển trong bóng tối. Cô mang theo hành lý gì, chỉ lá thư , giấu kín trong ngực, đó là bảo vật duy nhất của cô.
Đối với cô, nơi đây bất cứ thứ gì đáng để cô lưu luyến mà mang theo.
Sắp sửa thoát khỏi trang viên , thoát khỏi sự giam cầm của Thẩm Trì, Nhan Thanh Dao vui mừng khôn xiết, thể giấu sự hân hoan, bước chân cũng trở nên vội vã hơn.
Sắp , sắp , cô nhất định sẽ trốn thoát …
“Phu nhân, khuya , một bà ?”
Lúc , một giọng vang lên từ phía , sắc mặt Nhan Thanh Dao tái mét. Tiếng bước chân phía editor:bemeobosua ngừng tiến gần, Nhan Thanh Dao chạy, nhưng hai chân cô như đổ chì, thể nào nhấc lên .
Cơ thể Nhan Thanh Dao run rẩy ngừng, cô nhớ cảnh tượng trốn thoát thất bại, Thẩm Trì nhốt đ.ánh đ.ập suốt ba ngày, đ.au đ.ớn sống.
Cô quá sợ hãi, nỗi sợ hãi khiến lý trí cô sụp đổ. Nhan Thanh Dao thậm chí đ.âm đầu tường ch.ết quách cho , để chịu đựng tra tấn nữa.
“Ư…”
Tiếng bước chân sắp đến gần cô thì đột ngột dừng . Người đàn ông khẽ r.ên một tiếng, đó ngã xuống đất, phát một tiếng động lớn, nặng nịch. Toàn Nhan Thanh Dao cứng đờ.