Chương 103: Từ đầu đến cuối đều là tự đa tình (2)
Mối tình , ngay từ đầu, là sự trả giá đơn phương của , từ đầu đến cuối, đều là tự đa tình…
“ gặp Thẩm Ngật!”
Bên , trong phòng khách sạn, Dung Thiển túm lấy cổ áo Kha Văn Quang, ấn góc tường, Dung Thiển nghiến răng nghiến lợi :
“Họ Kha , lá gan nhỏ nha, dám lừa ?”
“ lừa cô hồi nào? theo lời cô ?”
Kha Văn Quang giãy giụa, nhưng giãy giụa hồi lâu, vẫn thể thoát khỏi ma trảo của Dung Thiển.
Dung Thiển tuyên bố tội trạng của :
“Cậu Thịnh Vãn Tình căn bản sẽ theo lời , hơn nữa cũng tin lời , bảo Thịnh Vãn Tình đến, chính là để đuổi , đúng ?”
“Ờ, cái thì...”
Bị Dung Thiển trúng tim đen, Kha Văn Quang nhất thời nghẹn lời.
Kha Văn Quang tin lời cô, Dung Thiển chấp nhặt với , nhưng một chuyện, nhất định :
“Đã là giỡn mặt , thì, hôm nay cho gặp Thẩm Ngật, món nợ , sẽ để yên !”
Thái độ ban đầu của Dung Thiển coi là “khiêm tốn”, dù cô cũng là cầu cạnh khác, nhưng hành động đổ vấy của Kha Văn Quang, thực sự chọc giận cô editor:bemeobosua.
“Cô gặp đến ?”
Kha Văn Quang đau đầu, chọc một fan hâm mộ như thế , cũng là xui xẻo.
Dung Thiển chắc như đinh đóng cột:
“Nhất định gặp!”
“Vậy , tối nay là sinh nhật tám mươi tuổi của chủ tịch tập đoàn Lâm thị, mời nhiều diễn viên và nghệ sĩ nổi tiếng trong giới giải trí, Ngụy Long mà cô ngày nhớ đêm mong cũng sẽ đến, thôi thế , đưa cô cùng, như ?”
Kha Văn Quang thỏa hiệp.
Dung Thiển nghi ngờ :
“Anh chắc chắn là lừa nữa chứ?”
“ thề, đảm bảo, tuyệt đối lừa cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-103-2.html.]
Kha Văn Quang giơ tay thề thốt, Dung Thiển lúc mới tin .
Thế là, buổi tối, Kha Văn Quang lấy danh nghĩa Dung Thiển là quản lý của , đưa cô đến đó.
Tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của chủ tịch Lâm thị tổ chức tại một khách sạn, Kha Văn Quang mặc một bộ vest đỏ lòe loẹt, khi đến khách sạn, liền bỏ mặc Dung Thiển sang một bên, uống rượu chuyện phiếm với các nữ nghệ sĩ khác.
Quản lý, thư ký, hoặc trợ lý của khách mời sẽ phòng riêng để sắp xếp cho họ, bên trong đặt vài chiếc bàn, cũng sẽ phục vụ một món ăn, khi ăn xong, chỉ cần đợi ở đây là .
Dung Thiển cũng đưa đến, cô lướt mắt một vòng, cuối cùng tại một chiếc bàn ăn ở phía trong cùng, thấy một khuôn mặt quen thuộc, là Hứa Mặc editor:bemeobosua.
Mặc dù sáu năm trôi qua, nhưng gì đổi, lúc đang ăn uống trò chuyện với vài đồng nghiệp quen , hút thuốc, những đàn ông ai là hút thuốc, cả phòng đều bao phủ trong làn khói mù mịt.
Bàn của Hứa Mặc là đàn ông, phụ nữ đều ở bàn khác.
Cho dù đủ chỗ cho phụ nữ , cũng sẽ ai chen bàn của đàn ông, dù cũng sợ đàm tiếu, cho là ý đồ khác.
Vì , khi Dung Thiển thẳng tới, một chỗ trống bên cạnh Hứa Mặc, gì đáng ngạc nhiên, ánh mắt của những đàn ông khác đều đổ dồn về phía cô.
Nhận thấy ánh mắt của đều đang về phía , Hứa Mặc nghi hoặc đầu , thấy cô thì giật , Hứa Mặc dọa sợ!
Một ngụm khói t.h.u.ố.c mắc kẹt trong cổ họng, Hứa Mặc khó chịu ho khan, ho :
“Cô, cô, Dung Thiển? Cô, cô ”
“Thôi , uống ngụm nước , khó chịu, cũng thấy phiền.”
Tâm trạng Dung Thiển tệ, cô rót một cốc nước đưa cho , Hứa Mặc uống cạn, cô với vẻ mặt kinh ngạc:
“Dung Thiển? Cô thật sự là Dung Thiển ?”
“Không thì là ai?”
Dung Thiển tự rót cho một ly rượu nhỏ, thử uống một ngụm, thấy khá , liền rót thêm một ly nữa.
Hứa Mặc phản ứng lớn :
“Cô Dung! Sáu năm qua cô ? Sao chút tin tức nào hết? Ông chủ của vẫn luôn đợi cô đấy!”
Hứa Mặc nhớ đến sáu năm chờ đợi của Thẩm Ngật, khỏi cảm thấy bất bình cho Thẩm Ngật.
Sáu năm đó! Cô là , xuất hiện là xuất hiện, cô nghĩ đến tâm trạng của Thẩm Ngật ? Trái tim cô thể độc ác đến ?