Anh chồng đến từ cổ đại - Chương 47 - Ăn lẩu
Cập nhật lúc: 2024-04-25 20:13:53
Lượt xem: 707
Thời điểm ở Quốc công phủ Đỗ Khanh chưa gặp món cơm canh nào cho ớt, cho nên cô gọi một nồi lẩu uyên ương hai ngăn.
Cô là người không cay không vui, tuy rằng hiện tại bị thương không thích hợp ăn món quá cay, nhưng cô cũng phải ăn một ít ớt cay.
Theo Đỗ Khanh, ăn lẩu phải ăn nước lẩu cay, cô thật sự không thể ăn nước lẩu không cay.
Tống Gia Thành đối với món ăn tên là lẩu mà Đỗ Khanh miêu tả, rất cảm thấy hứng thú.
Hắn ở Quốc công phủ ăn cơm, đều có gã sai vặt chia thức ăn cho hắn.
Anan
Hạ nhân Quốc công phủ đã được huấn luyện, thường thường hắn chỉ cần dùng một ánh mắt, hạ gã sai vặt đã có thể ngay lập tức gắp món hắn muốn tới trong bát.
Món ăn cần phải tự nấu, theo Tống Gia Thành xác thật rất mới lạ.
Giữa trưa tiệm lẩu không nhiều khách lắm, Đỗ Khanh gọi món xong, rất nhanh ông chủ đã bưng nồi lẩu và các loại đồ nhúng lên.
Bật lửa lên, Đỗ Khanh bỏ toàn bộ đĩa huyết vịt vào trong nồi.
Bất quá cô cũng rất công bằng, chia đều cho hai bên nước lẩu, mỗi bên một nửa.
Đỗ Khanh là người không chịu ngồi yên, bỏ huyết vịt vào trong nồi xong, cô lại bận rộn pha nước chấm cho Tống Gia Thành và mình.
Tống Gia Thành nhìn cánh tay bị thương của Đỗ Khanh bận trước bận sau, trong lòng thập phần băn khoăn.
Nhưng hết thảy đồ vật ở đây đều thập phần xa lạ với hắn, hắn có tâm hỗ trợ, cũng không biết nên xuống tay từ đâu, cuối cùng hắn chỉ có thể đi theo Đỗ Khanh, cô múc xong gia vị thì vội cầm lấy hai cái chén trong tay cô.
Đỗ Khanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Anh cứ ngồi là được, chỉ có mấy thứ này, lại không nặng.”
Trong lòng Tống Gia Thành vốn dĩ vẫn cảm thấy băn khoăn chuyện trên xe buýt vừa rồi.
Hắn một đại nam nhân, lại để Đỗ Khanh ra mặt thay hắn đã rất kỳ cục, hiện tại càng không thể để cô đang bị thương còn phải chăm sóc mình.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Tống Gia Thành, Đỗ Khanh vốn định cãi lại liền nghẹ ở cổ họng
Lúc sau, Đỗ Khanh liền phảng phất như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thản nhiên tiếp nhận các loại quan tâm của Tống Gia Thành.
Tống Gia Thành thông minh, năng lực học tập lực không tệ, hắn nhìn Đỗ Khanh nhúng lẩu một lần, liền nắm giữ được tinh túy cách ăn.
Chầu lẩu này Đỗ Khanh ăn cực kỳ thư thái, muốn ăn cái gì chỉ cần nói một tiếng, Tống Gia Thành sẽ lập tức nhúng chín đặt trong chén cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-47-an-lau.html.]
Nhìn Tống Gia Thành không quan tâm bản thân ăn được mấy miếng, trong lòng Đỗ Khanh bỗng xuất hiện một cảm giác không rõ.
Ăn xong cơm trưa, Đỗ Khanh quét mã trả tiền, Tống Gia Thành nhìn động tác của cô, như suy tư gì đó nhìn chằm chằm di động trong tay cô.
Dọc theo đường đi Tống Gia Thành đã hiểu rõ, cửa sổ lưu li trong suốt ở nhà Đỗ Khanh là đồ vật tầm thường ở thế giới này.
Tới khi bọn họ đi xe buýt cũng có cửa sổ lưu li, trên đường đi, mấy cửa hàng bên đường hầu như đều có cửa làm bằng lưu li.
Đỗ Khanh gọi nó là thủy tinh công nghiệp, thập phần rắn chắc, cũng không dễ vỡ như lưu li.
Mấy cái này ở hiện đại là đồ vật cực kỳ tầm thường, để ở Khánh triều lại là bảo bối giá trị liên thành.
Nghĩ đến Đỗ Khanh nói, chỉ cần đặt đồ vật trên giường gỗ, có thể mang theo người khi xuyên qua, trong lòng Tống Gia Thành liền có chủ ý.
Ở chung lâu như vậy, Tống Gia Thành tự nhận là đã thập phần hiểu biết Đỗ Khanh, nhưng cái trang sức, vải dệt mẫu thân hắn tặng, cô khẳng định sẽ không nhận.
Với tình huống nhà Đỗ Khanh ở bên này, có lẽ —— bọn họ có thể dùng giường gỗ, cải thiện cuộc sống của cô một chút.
Đương nhiên, hết thảy chuyện này đều phải chờ bọn họ bán xong kim nguyên bảo rồi lại tính.
May là Đỗ Khanh không biết suy nghĩ trong lòng Tống Gia Thành, bằng không cô sẽ tức chếc.
Cô thật sự không nghèo có được không? Kể cả không bán kim nguyên bảo, cô cũng không thiếu mấy trăm đồng mua mấy khối thủy tinh!
Đi từ tiệm lẩu ra, Tống Gia Thành liền thúc giục Đỗ Khanh đi đổi kim nguyên bảo thành tiền.
Đỗ Khanh chưa từng mua bán thứ này bao giờ.
Nói ra, hai thỏi kim nguyên bảo này cũng được coi là đồ cổ đi.
Tuy rằng Khánh triều chỗ Tống Gia Thànhcũng không phải triều đại mà Đỗ Khanh quen thuộc, nhưng kim nguyên bảo này tuyệt đối là đồ vật cổ đại.
Đỗ Khanh lấy di động ra tìm kiếm thử, cuối cùng quay qua hỏi Tống Gia Thành: “Chúng ta có hai lựa chọn, một cái đi tìm một tiệm thu mua vàng, hai là đi thành phố, tìm cửa hàng đồ cổ giám định, giá mua sẽ thấp hơn một chút, thời gian giám định cũng có thể lâu hơn một ít.”
Bởi vì gần đây giá vàng tăng cao, dù thỏi vàng là đồ cổ, nhưng giá thu mua cũng không chênh quá nhiều với việc bán cho tiệm vàng.
Lập tức đánh nhịp: “Bán cho tiệm vàng đi.”
Thành phố cách nơi này cũng xa, còn phải tốn thời gian giám định, tối hôm nay hắn còn phải trở về, không thể chờ ở bên này.
Tống Gia Thành đều nói như vậy, Đỗ Khanh tự nhiên cũng không có ý kiến.