Anh chồng đến từ cổ đại - Chương 45 - Đi xe buýt (2)
Cập nhật lúc: 2024-04-25 20:13:10
Lượt xem: 401
Nhưng mà thực mau Tống Gia Thành liền không rảnh lo lắng mấy chuyện này.
Chuyến xe buýt từ trong thôn đi lên trấn trên xuất phát, dọc theo đường đi, đi đi dừng dừng lại có thêm không ít hành khách.
Cuối cùng tất cả ghế ngồi trên xe đều ngồi đầy, tuy rằng trên xe đã không còn chỗ ngồi, nhưng tài xế vẫn là không ngừng nhận thêm hành khách.
Tống Gia Thành nhìn hành khách lên xe như đã quen với việc này, thập phần tự nhiên lôi kéo tay cầm, đứng ở trong xe.
Cạnh Đỗ Khanh có hai bà dì đứng, trên xe vốn rất chật chội, hai bà còn cõng một cái sọt trúc lớn, trong sọt chứa đầy rau xanh vừa hái lên.
Nghe hai người tán gẫu, là muốn đi lên trấn đem chỗ đồ ăn tươi mới này cho con trai, người một nhà con trai ở trấn trên cũng có thể ăn rau dưa mới mẻ, không ô nhiễm.
Hai bà dì một người nhuộm màu nâu vàng, một nhuộm màu nâu đỏ, trừ bỏ nhuộm màu tóc, hai người còn rất thời thượng uốn tóc quăn, nếu không phải hai người nói tới con trai đã 27-28 tuổi, Tống Gia Thành tuyệt đối không thể tưởng được hai người trông trẻ như vậy, thế nhưng còn lớn hơn mẫu thân hắn vài tuổi tuổi tác.
Tấm lòng của người mẹ xác thật làm người ta cảm động, nhưng Tống Gia Thành nhìn thấy khi các bà nói chuyện phiếm, không chỉ nói chuyện mà nói đến chỗ kích động còn khoa tay múa chân.
Có mấy lần các bà phất tay đều thiếu chút nữa đụng vào vết thương trên cánh tay của Đỗ Khanh.
Nhìn một bà dì thiếu chút nữa lại đụng phải tay Đỗ Khanh, Tống Gia Thành cũng ngồi không yên.
Hắn đỡ ghế phía trước lung lay đứng lên, Đỗ Khanh tràn ngập nghi hoặc nhìn hắn, hắn vội vàng giải thích: “Chúng ta đổi vị trí đi, cô ngồi vào bên trong.”
Chung quanh người nhiều như vậy, Đỗ Khanh cũng không hỏi hắn cái gì, đỡ cánh tay đi ra bên ngoài nhường chỗ, chờ Tống Gia Thành di ra bên ngoài, cô liền khom lưng ngồi xuống vị trí bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-45-di-xe-buyt-2.html.]
Nhưng mà Đỗ Khanh vừa ngồi xuống, Tống Gia Thành đứng ở lối đi lại đang muốn ngồi xuống, bà dì bên cạnh thân thủ mạnh mẽ phi tới trước hắn, vững vàng đặt m.ô.n.g xuống chỗ ngồi.
Bà dì ngồi xong, còn đắc ý nhìn Tống Gia Thành, âm dương quái khí mở miệng nói:
“Cậu thanh niên này, xin lỗi nha, cô thấy cháu còn trẻ thế này, đứng trong chốc lát cũng không có việc gì, cô lớn tuổi rồi, vị trí này nhường cho cô ngồi đi.”
Tống Gia Thành sống hai mươi mấy năm, đi đến nơi nào cũng được người ta kính trọng, chưa bao giờ gặp loại chuyện bị người ta đoạt chỗ ngồi như này, cho nên trong lúc nhất thời thế hắn không kịp thời phản ứng lại.
Tống Gia Thành không có phản ứng lại, Đỗ Khanh thì khác, cô nhìn Tống Gia Thành đứng ở một bên, không hề nghĩ ngợi liền mở miệng châm chọc nói: “Cô ơi, cháu thấy tay chân của cô vẫn còn khỏe mạnh lắm, vừa rồi lúc lên xe động tác rất mạnh mẽ, đâu có ốm yêu gì đâu, cô không nói một câu liền chiếm chỗ của người ta rồi?”
Đỗ Khanh nói chuyện làm đối phương có chút mất mặt, thấy mọi người trên xe đều nhìn về phía này, bà dì cảm thấy chính mình xuống đài không được,vẫn cứng cổ cãi cọ: “Tôi già rồi, tôi còn làm mẹ cô được đó, các cô nhường tôi một chút thì làm sao.”
“Cũng không biết người trẻ tuổi thời nay sống sao nữa, đạo lý kính già yêu trẻ đơn giản cũng không hiểu, sống uổng phí nhiều năm như vậy!”
Nói nói, bà dì này liền quở trách đến người trẻ tuổi thời nay sống vô tâm như thế nào, vừa lên xe buýt không phải đeo tai nghe giả điếc, chính là nhắm mắt lại giả bộ ngủ, quả thực đã quên hết mỹ đức của người xưa.
Anan
Đối phương nếu có thể làm bất chấp mọi thứ làm ra chuyện tranh chỗ, tự nhiên cũng không phải người có tố chất cao, điểm này trong lòng Đỗ Khanh đã sớm đoán được.
Bất quá nhìn đối phương mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng đúng lý hợp tình mà giành chỗ của người khác, trong lòng Đỗ Khanh cảm thấy không thoải mái.
Nếu chỉ có một mình Đỗ Khanh, khả năng cô sẽ bỏ qua, bởi vì cũng chỉ còn hơn mười phút nữa sẽ tới trạm trấn trên, đứng trong chốc lát cũng không sao.
Nhưng Đỗ Khanh nhìn Tống Gia Thành đứng ở lối đi, vẻ mặt vô thố, hỏa khí trong lòng lại không áp xuống được.